Rối Loạn Trầm Cảm (Major Depressive Disorder)

*Updated on 7/22/2020*

Cathy là một luật sư vừa mới được thăng chức thành cổ đông năm ngoái. Trong công ty, cô được coi là một trong những nguời trẻ tuổi đầy hứa hẹn nhất. Thế nhưng mặc cho những thành tựu mà mình đạt được, Cathy thường xuyên nghi ngờ về khả năng của bản thân và cho rằng mình không xứng đáng với chức vụ vừa nhận được. Hơn cả chuyện thấy chán nản, mệt mỏi, cô còn cảm giác mình đang tê dại dần đi. Mấy tháng vừa qua cô mỏi mệt và khó chịu với mọi thứ một cách bất bình thường. Cảm xúc của cô càng trở nên tệ hại hơn khi một khách hàng của công ty mà cô chịu trách nhiệm đổi sang một công ty khác. Dù quyết định chuyển công ty nằm ngoài vòng điều khiển của cô nhưng Cathy không ngừng tự trách chính mình. Cô giải nghĩa sự kiện này như một tấm gương phản chiếu sự bất lực của mình trong công việc dù những khách hàng khác của cô đều khen ngợi khả năng làm việc và những cổ đông lâu năm đều có những lời nói tích cực dành cho cô.

Cathy lúc nào cũng mong được đi làm và cô thực sự yêu thích công việc của mình. Nhưng kể từ khi vị khách đó chuyển công ty, thì chuyện đi làm trở thành một gánh nặng không thể chịu nổi với cô. Cathy không thể nào tập trung vào công việc được và thay vào đó cô suốt ngày nghiền ngẫm về sự bất lực của mình. Dần dà cô thường gọi cáo ốm và dành hầu hết thời gian ngồi ở trên giường nhìn đăm đăm cái TV mà không để ý chương trình gì đang chiếu trên đó và cô hầu như không ra khỏi nhà. Cathy thường xuyên cảm thấy cả người lờ đờ thiếu sức sống nhưng không thể nào ngủ được, khẩu vị cũng mất đi. Bạn thân lo lắng gọi điện cô cũng chả buồn nhấc máy mà chỉ ngồi đó thụ động nghe tin nhắn để lại trên máy bàn. Cô không muốn làm bất kỳ thứ gì, cũng không muốn nói chuyện với ai. “Cuộc sống đã đánh mất đi ý nghĩa cũng như sự thú của nó. Công việc làm không tốt, ngay cả các mối quan hệ cũng xử sự không xong. Mình đáng bị cô độc như thế”. Cô nghĩ.

ARRHYTHMIA 2 by Đô Tăng

ARRHYTHMIA 2 by Đô Tăng

Cathy nghĩ các mối quan hệ xã hội của cô là tai họa và dường như mọi chuyện chẳng hề chuyển biến theo chiều hướng tốt đẹp nào. Cô ly dị với chồng đã năm năm và người bạn trai gần đây nhất cũng đã có bạn gái mới. Cô đã cố gắng đến tuyệt vọng mong muốn bản thân mình trở nên năng động hơn một tý nhưng dần dà cô chả còn quan tâm nữa. Mọi chuyện dường như trở nên vô vọng. Mặc dù cô thường hay đến các buổi tiệc của công ty nhưng dường như cô không thuộc về nơi đó. Ai cũng có đôi có cặp chỉ có cô là lẻ loi một mình. Mọi nguời không ai hiểu sự cô đơn sâu thẳm ấy và dường như mọi chuyện sẽ khá hơn nếu cô chết đi. Mặc dù cô thường suy nghĩ đến việc tự tử nhưng cô lại sợ điều đó sẽ khiến cho mọi thứ trở nên tồi tệ hơn bây giờ. Cathy được chẩn đoán là mắc rối loạntrầm cảm nặng.

Có nhiều người nghĩ rằng mất đi khách hàng, lại gặp phải chuyện người yêu cũ có người yêu mới mà bản thân vẫn đang lẻ loi một mình ai mà chả buồn? Tại sao lại bảo cô ấy mắc chứng trầm cảm? Đúng vậy, làm sao chúng ta phân biệt được giữa trầm cảm và nỗi buồn bình thường?

Trong cuốn Abnormal Psychology mà tôi đang  sử dụng có liệt kê ra cách phân biệt giữa rối loạn trầm cảm và nỗi buồn thông thường. Trong đó có những điểm chính như sau. Với những người bị rối loạn trầm cảm.

1. Tâm trạng thay đổi ngày càng nặng nề và tồi tệ trong mọi tình huống. Tâm trạng và cảm xúc của người đó không cải thiện , dù cho chỉ là tạm thời, khi anh/cô ta tham gia các hoạt động mà giải trí hay gây cười.

2. Tâm trạng thay đổi mà không có bất kỳ sự kiện hay nguyên nhân nào xảy ra trước đó, hoặc sự việc không tồi tệ đến mức khiến cảm xúc của họ bất ổn cực kỳ đến như vậy.

3. Tâm trạng chán nản, mệt mỏi buồn bã đi cùng với việc người đó không thể hoạt động bình thường trong các hoạt động xã hội và việc làm. Ngay cả những chuyện đơn giản nhất dường như trở nên quá sức với anh/cô ta.

4. Sự thay đổi cảm xúc đi kèm với tổ hợp những triệu chứng khác có liên quan đến nhận thức, hành vi và sinh lý cơ thể.

5. Sự thay đổi tâm trạng khác hẳn với nỗi buồn bình thường. Nó có thể rất “lạ” cảm giác như bản thân bị nuốt chửng bởi những đám mây mù hoặc chìm sâu trong những hố  đen không lối thoát.

“Trầm cảm không phải là khi bạn thấy buồn vì mọi thứ không xảy ra theo ý bạn mà là bạn thấy buồn mặc cho mọi việc vẫn đang diễn biến tốt đẹp.” (Depression is not when you feel sad that everything goes wrong. Depression is when you feel sad even if everything is going right) – Kevin Breel, một nghệ sĩ hài đã dùng câu nói này để khái quát những trải nghiệm của anh với chứng rối loạn này.

Vậy thì những triệu chứng đi kèm được đề cập ở phần số 4 là gì? Rối loạn trầm cảm có rất nhiều rất nhiều triệu chứng nghiêm trọng được chia ra vào bốn hạng mục khác nhau : cảm xúc, nhận thức, sinh lý và hành vi. Chúng ta sẽ khám phá các triệu chứng dưới mỗi hạng mục này sau đây.

1. Triệu chứng của cảm xúc:

Tâm trạng chán nản, khó chịu là triệu chứng thông thường nhất và dễ thấy nhất của chứng trầm cảm. Những người mắc bệnh thường diễn tả rằng họ hoàn toàn cảm thấy tăm tối, ảm đạm. chán nản, thất vọng. Và vì phần chịu trách nhiệm cảm xúc trong não bộ cũng là phần chịu trách nhiệm cho những cơn đau vật lý mà bạn cảm nhận nên khi cảm xúc của bạn tiêu cực thì đồng thời bạn cũng cảm thấy đau đớn ở phần nào đó của cơ thể mình. Mức độ nặng nhẹ khi mắc rối loạn trầm cảm có để chạm đến mức cực kỳ đau đớn và quá sức chịu đựng.

Andrew Solomon, tác giả của cuốn “Quái vật giữa ngày trưa” đã diễn tả quá trình từ một nỗi buồn bình thường thành trầm cảm nặng của mình như sau:

” Tôi trở về khu rừng nơi tôi thường ra chơi lúc nhỏ với em mình. Ở đó có cây sồi đã đứng sừng sững giữa đất trời hàng trăm năm qua. Tôi và em trai thường hay quanh quẩn dưới bóng râm của nó. Vậy mà chỉ trong vòng 20 năm, một nhánh tầm gửi đã phát triển và gần như nhấn chìm cây sồi dưới những vòng dây tươi tốt và xum xuê. Những gì bạn có thể thấy bây giờ chỉ là vài nhánh sồi yếu ớt cố gắng bám trụ lại. Tôi thấy mình như cây sồi ấy. Trầm cảm đã bủa vây lấy tôi như nhánh tầm gửi chiếm đoạt thân cây sồi nọ. Nó đang hút dần sức sống bên trong và quấn quanh tâm trí tôi, trở nên xấu xí nhưng lại còn “sống” hơn cả bản thân tôi.”

2. Triệu chứng của nhận thức:
Bên cạnh việc thay đổi cảm xúc của người bệnh, rối loạn trầm cảm còn khiến cho họ thayy đổi suy nghĩ về bản thân và môi trường xung quanh. Những người mắc rối loạn này thường để ý thấy dòng suy nghĩ của họ bị chậm lại, khó tập trung và dễ bị phân tâm. Song song còn có cảm giác tội lỗi và vô dụng. Họ thường tự trách bản thân nếu có chuyện gì không như ý xảy ra dù cho đó không phải là lỗi của họ đi chăng nữa. Họ dồn hết sự chú ý vào những mặt còn khiếm khuyết của băn thân, môi trường và tương lại. Rất nhiều người sau đó còn nảy ra ý nghĩ tự hại bản thân. Suy nghĩ muốn tự tử dần dần trở nên rõ rệt hơn. Sau một khoảng thời gian, người bệnh cho rằng mọi thứ sẽ trở nên tốt hơn nếu họ chết đi. Cô Cathy trong ví dụ mà tôi đưa ra ban đầu cũng từng nghĩ đến cái chết không ít lần. Đó là một trong những dấu hiệu quan trọng nhất của rối loạn trầm cảm.

3.Triệu chứng của sinh lý cơ thể.
Người bệnh lúc nảo cũng thấy mỏi mệt, cả cơ thể đều đau, thay đổi mạnh trong khẩu vị và giấc ngủ. Như Cathy, cô thường xuyên cảm thấy mệt mỏi. Ngay cả những việc đơn giản nhất như đánh răng, tắm rửa và thay đồ bỗng trở nên quá sức với cô.

Sự thay đổi của giấc ngủ là triệu chứng thường thấy của rối loạn trầm cảm, nhất là khó ngủ. Cái này thường đi cùng với chuyện nhận thức, suy nghĩ bị ảnh hưởng mà tôi đã đề cập bên trên. Một số người còn không thể ngủ yên giấc và họ thường dậy sớm khoaangr một, hai giờ so với bình thường. Một triệu chứng ít thấy khác là ngủ nhiều hơn bình thường. Người bệnh còn không cảm thấy hứng thú gì với những hoạt động giải trí mà họ từng thích. Một trong những ví dụ thường thấy nhất là họ không còn hứng thú gì với chuyện chăn gối nữa. Một số người còn cảm thấy đau cả người và nhức đầu không thôi.

  1. Triệu chứng của hành vi.

Các triệu chứng của rối loạn trầm cảm còn thể hiện ở những thứ mà người bệnh làm và mức độ họ làm những chuyện đó. Hành vi dễ thấy nhất ở những người này là hành động chậm chạp. Bệnh nhân đi và nói chuyện như thể họ đang ở trong một cuốn phim chiếu chậm. Một số người còn trở nên bất lực, không thể di chuyển được và ngừng luôn việc nói chuyện, hoặc họ có thể ngừng một khoảng thời gian cỡ chừng vài phút trước khi trả lời một câu hỏi nào đó.

Một người phải có từ năm triệu chứng trở lên thuộc bất kỳ hạng mục nào mà tôi nêu trên, xuất hiện gần như là hằng ngày trong khoảng 2 tuần thì người đó mới được chẩn đoán mắc rối loạn trầm cảm. Cathy có những dấu hiệu như khó ngủ, tự trách bản thân, không thể rời nhà, không thể tự làm vệ sinh cá nhân, không muốn nói chuyện với ai, cảm xúc chán nản… Theo DSM-5, tất cả những triệu chứng trên của Cathy đều phù hợp với những triệu chứng của người mắc rối loạn trầm cảm.

Một điều quan trọng trong việc xác định một người có bị trầm cảm hay không là họ phải chưa bao giờ trải qua cảm giác quá khích, hoặc quá vui vẻ đến mức không thể điều khiển bản thân mình trước hoặc sau khi tâm trạng trở nên tồi tệ như lọt vào hố đen không lối thoát. Nếu không thì họ sẽ được chẩn đoán là mắc rối loạn lưỡng cực thay vì  trầm cảm.

Đọc đến đây chắc bạn sẽ hỏi tôi rằng, nguyên nhân gì gây ra rối loạn trầm cảm và cách chữa trị của nó?

Các nhà tâm lý học hiện nay vẫn còn đang tranh luận đâu là nguyên nhân gây ra rối loạn trầm cảm. Thật khó để mà đưa ra câu trả lời xác định khi có quá nhiều vấn đề còn đang nằm trong vòng nghiên cứu và thí nghiệm.

Các học giả theo thuyết tiến hóa cho rằng những triệu chứng từ nhẹ đến trung bình của rối loạn trầm cảm có thể phần nào đó hữu ích với bệnh nhân ngoài việc gây ra đau đớn và làm gián đoạn cuộc sống của họ. Dưới góc nhìn của tiến hóa, những triệu chứng như hoạt động chậm chạp , mất đi động lực, cách ly ra khỏi những người khác…có thể là đại diện cho hệ thống phản ứng giúp cho người đó thoát ra khỏi một tình huống đang dần xấu đi. Ở mức thấp và trong khoảng thời gian ngắn, tâm trạng chán nản có thể giúp chúng ta tìm lại được động lực của mình, đồng thời lưu trữ năng lượng cơ thể và dùng nó vào việc đối phó với những tình huống mất mát và thất bại.

Dưới góc nhìn của xã hội, từ khi sinh ra đến chết đi, cuộc sống của chúng ta lúc nào cũng quấn với cuộc sống của những người khác. Chúng ta sống trong một tập thể và chúng ta cảm thấy buồn khi một người nào đó thân thiết đột nhiên mất đi, hoặc một mối quan hệ chấm dứt, hay lúc chúng ta mất đi việc làm…Trong những trường hợp như vậy, một số bác sĩ cho rằng thay vì cảm giác buồn vì mất đi người khác, chúng ta cảm thấy chán nản vì chúng ta có thể mất đi “vai trò xã hội” của mình hoặc cách mà chúng ta nghĩ về bản thân.

Với những nhà sinh học thì họ lại cho rằng nguyên nhân gây ra rối loạn trầm cảm có thể nằm trong gien của mỗi người và nó có thể là kết quả từ sự ảnh hưởng của nhiều gien khác nhau. Hàm lượng chất dẫn truyền thần kinh – serotonin thấp có thể là nguyên nhân gây ra rối loạn trầm cảm. Bởi vì serotonin quan trọng trong việc điều khiển giấc ngủ, khẩu vị và những phản ứng khác trong cơ thể nên thiếu hụt chất này có thể gây ra những hậu quả nghiêm trọng dẫn đến các rối loạn tâm lý như trầm cảm, tâm thần phân liệt, lo lắng… Một số loại thuốc chữa trị rối loạn trầm cảm có cơ chế hoạt động làm tăng hàm lượng serotonin trong cơ thể như Prozac được sử dụng rộng rãi vì tính an toàn và ít tác dụng phụ.

Bên cạnh với việc dùng thuốc, thì phương thức chữa trị dựa trên suy nghĩ – hành vi cũng được sử dụng rộng rãi. Phương thức này hướng dẫn người bệnh tập thay đổi cách suy nghĩ về mình và về mọi thứ xung quanh. Người bệnh sẽ phải suy nghĩ một cách khoa học, hệ thống hơn, thay vì đổ lỗi cho chính mình khi gặp phải trắc trở, thất bại nào đó thì họ phải học cách xem xét tình huống xung quanh họ, những vấn đề, hoặc nguyên nhân ngoài lề có thể góp phần làm nên sự thất bại đó. Hiệu quả của phương pháp này càng tăng nếu đi kèm với việc dùng thuốc điều độ. Hiện tại, phương pháp điều trị kết hợp giữa thuốc chống tái hấp thu serotonin có chọn lọc và tham vấn tâm lý là phương pháp điều trị hiệu quả nhất đối với rối loạn trầm cảm.

Nguồn: Abnormal Psychology by Thomas F. Oltmanns, 7th edition.

Người dịch & chuyển ngữ: Hải Đường Tĩnh Nguyệt

Một suy nghĩ 22 thoughts on “Rối Loạn Trầm Cảm (Major Depressive Disorder)

  1. Ở ngay mục đầu tiên có việc công tố viên được thăng chức thành cổ đông( Anh nghĩ cái này dịch là Luật Sư sẽ chuẩn hơn). Trong các hãng luật của nước ngoài những luật sư họ sẽ có 5 cấp kiểu học việc- luật sư – luật sư chính – cổ đông – Có Tên trong Tên của hãng luật đó. Với cả Công Tố Viên thì ko có khách hàng nhé họ làm việc cho nhà nước, trong mắt họ chỉ có tội phạm thôi.

    Thích

  2. Pingback: Ví dụ điển hình và cách chữa trị rối loạn ám ảnh cưỡng chế (OCD) | Những tâm hồn đẹp

  3. cho em có ý kiến một tý ạ: khi nói về các bệnh tâm lý (em cũng chẳng biết gọi vậy có đúng hk?thấy ngượng ngượng sao á?nếu sai mong Anh (Chị) bỏ qua ạ) thì Anh ( Chị) có thể đưa ra một cái gì đó để người đọc có thể thử xem mình có bị bệnh đó hay hk? Tại nhiều lúc em đọc mấy bài về các bệnh này em hoang mang lắm luôn ý, vì không biết mình có đang bị như vậy hk?

    Đã thích bởi 1 người

  4. Tầm này năm ngoái cũng nghi bị trầm cảm luôn, vì cảm thấy buồn lần này khác hẳn các buồn lần khác. Nhưng ngoài những triệu chứng này thì mình còn 1 triệu chứng khá lạ là ở ngoài vẫn cười cợt được bình thường, mọi người ko thấy khác lạ gì, chỉ thấy nhớ nhớ quên quên với diễn đạt ngu đi thôi. 3 tuần sụt 9 cân. Phải tìm đọc 1 ít tài liệu về bệnh xong bảo với người thân là “Mẹ ơi hình như con trầm cảm, mẹ phải trông con không con tự tử đấy!”, xong tự kỷ ám thị huấn luyện bản thân mãi rồi chùa chiền mới dần tĩnh tâm lại được 😀
    Nhưng cái vụ ở ngoài tớ vẫn cười cợt bình thường ý, không khác biệt lắm (bình thường tớ rất vui vẻ và socialize) thì có mâu thuẫn ko, hay tớ đang ngộ nhận là bị trầm cảm vậy?

    Thích

    • Mình đọc comment của bạn từ hồi bạn post mà giờ này mình mới quăng qua facebook của nhóm mình. Mình xin lỗi bạn nhiều nghe ;_;

      Bạn chờ thêm một chút nữa nhen, khi nào có ai trả lời bạn xong mình gởi bạn liền.

      Cám ơn bạn đã gởi câu hỏi cho tụi mình. Mình cũng xin lỗi bạn lần nửa vì đã để bạn chờ lâu ;_;

      Ngày lành bạn nheng.

      Thân mến,

      V.

      Thích

      • Cám ơn bạn nhiều ^^. Tụi mình trả lời bạn đai

        Còn cái truyện bạn Spec nói thì mình đang on dt nên hong post qua được T.T khi nào mình xài máy được mình gởi bạn nhen

        Thân mến,
        V.
        .

        Chào bạn,

        Bạn có thể cho tụi mình biết nguyên nhân dẫn đến trầm cảm được không? Nếu không có nguyên nhân cụ thể, bạn nghĩ nguyên nhân là gì?

        Việc gần đây có những khác lạ, trong khoảng thời gian này có những biến cố gì không? Có thể là hành động lời nói của những người xung quanh, hoặc sự thay đổi về mối quan hệ với một người quan trọng?

        Về phần cười giỡn bình thường, đó là một khả năng rất hay của loài người. Bạn nghĩ sao về mẩu chuyện ngắn này?

        Minh Hằng & Spec

        Thích

    • Mình cũng có thắc mặc giống bạn,chỉ khác là mình đang trải qua nó .

      Về câu trả lời của Hoshi ,mình nghĩ ở đây đó là hạn chế chứ sao là khả năng ? Mình cảm thấy chính sự cười đùa đó khiến mọi người không biết được chuyện bạn đang thực sự phải trải qua. Nhiều người đang có ý định tự tử vẫn cứ cười đùa như vậy,rồi những người thân,bạn bè cứ nghĩ họ vẫn ổn….

      Thích

    • Sao bạn giống mình bây giờ thế. Mình cũng đang có hầu hết các dấu hiệu của trầm cảm. Bình thường mình cũng là người lạc quan vui vẻ, hay nói hay cười. Nhưng dạo gần đây do áp lực công việc lẫn tình cảm làm mình thấy mệt mỏi và cảm nhận bản thân đang có dấu hiệu bệnh trầm cảm. Nhưng bề ngoài vẫn tỏ ra vui vẻ và cười đùa với mong muốn nhanh lấy lại cân bằng. Mình có thể tự nhận thức được mình đang ko ổn và muốn thoát ra khỏi nó vì thế mình cũng chia sẻ với bạn bè xung quanh rồi gọi điện cho bạn bè thân ở xa để có thể cân bằng. Vì mình ở xa nhà nên không có người thân ở bên, không muốn bố mẹ ở xa lại phải lo lắng.
      Bạn có thể chia sẻ rõ hơn cách bạn thoát ra được bệnh này không. Mình cảm thấy hoang mang quá vì bình thường mình là ng lạc quan nên ko nghĩ sẽ có ngày mình rơi vào trường hợp này.

      Thích

      • Sorry bạn vì bây giờ tớ mới đọc comment. Mình nghĩ là mỗi ng sẽ có 1 vài triệu chứng khác nhau, nên mình chia sẻ case của mình thôi nhé, ko chắc là sẽ giống bạn.
        1. CHẤP NHẬN NÓ. Tìm hiểu về trầm cảm. Ko đổ lỗi cho bản thân kiểu bình thường mày lạc quan mà, ơ có 1 tí chuyện mà cũng ko vượt qua, đồ ủy mị yếu đuối… Chấp nhận chuyện mình ko ổn, như kiểu khi đi ra đường tự nhiên bị xe đâm, và chấp nhận chuyện xe có thể đâm bất cứ ai, mình được phép đau được phép khóc và ko đổ lỗi cho bản thân mình. Nói chung là KHÔNG chống lại cảm xúc của mình, đấy là bước 1. Cũng ko CỐ TỎ RA VUI VẺ gì hết, mình thế nào thì kệ nó đi, đừng cố kiểm soát cảm xúc hay quá quan tâm đến việc người ngoài nhìn vào thế nào, đừng sợ bố mẹ lo lắng hay bạn bè làm sao.
        2. THÔNG BÁO NÓ. Báo với 1 số người thân là “Để ý tao 1 chút nhé”
        3. THỬ. Nghe có vẻ ko thông dụng lắm nhưng mình đọc kinh Phật và nghe nhạc:”> Bình thường, mình là 1 người có khả năng tự mua vui khá tốt, kiểu có thể ngồi 1 mình vẽ tranh, chơi đàn, tập hát, viết lách…, và đi ngủ là xong. Nhưng khi mọi hoạt động trên ko ổn thì mới thực sự thấm thía chuyện “tự chữa” này ko ổn. Mình thử đọc kinh trước khi đi ngủ, dù ko hiểu gì :)) Nghe 1 số loại nhạc meditation hoặc nhạc cho depressions. Xong chả hiểu sao nó tự qua, mặc dù thi thoảng nó có quay lại. Sau đó mình mới biết là đôi khi có 1 số loại âm nhạc mà sóng âm nó phát ra trùng với 1 số sóng âm gì đó trong não, xong đại loại nó cộng hưởng hay gì đó mà có thể giúp được phần nào.
        Cho đến bây giờ thì, thi thoảng cơn trầm cảm cũng quay lại, mặc dù mình cũng ko rõ có phải đang ngộ nhận để trông có vẻ dramatic ko, nhưng vì mình chấp nhận nó và để kệ nó hoành hành, khi nào nó chán thì nó đi, nên dù thời gian bị có cảm thấy nôn nao, run rẩy, mất nhận thức… blabla thì biết là nó sẽ qua (chắc mình bị nhẹ), ko ép bản thân nữa, thì nó tự hết.
        Nhưng nếu serious quá thì các bạn BMVN có tư vấn đó. Chúc bạn mau qua nhé.

        Thích

  5. Bản thân tớ không thích truyện này lắm, vì thực ra tớ không hề cố giấu cảm xúc hay khoác 1 bộ mặt cười cợt như vậy, tớ cảm thấy hơi… giả dối. Mà chắc não bộ tự kích hoạt “cười cợt” mode mỗi khi đi ra ngoài thôi. Không hiểu sao lại có cái automode đó.
    @@moeicecream: riêng việc phát hiện ra mình có triệu chứng và đi tìm hiểu, mình nghĩ là đi được 50% con đường cứu chữa rồi. Cố lên hehe

    Thích

Bình luận về bài viết này