Bạo hành về mặt tâm lý trong quan hệ tình cảm (Mental abuse) – một số biểu hiện cơ bản

Tôi không phải là chuyên gia về tình yêu, nhưng có một điều tôi có thể cam đoan với các bạn, đó là tình yêu không có nghĩa phải đớn đau mới là tình yêu. Nói rằng tình yêu không đớn đau không có nghĩa là trong tình yêu không có giận dỗi, hiểu lầm, hay tổn thương; mà là một mối quan hệ lãng mạn lành mạnh, sẽ không bao giờ “kịch tính”, hay “đầy đau khổ”, hay phải “làm chúng ta tự hủy hoại bản thân mình” hoặc khiến bạn suy sụp quá nhiều… như bao bài nhạc, bao bộ phim, tiểu thuyết vẫn hay thể hiện.

Một mối quan hệ lãng mạn, lành mạnh sẽ làm bạn cảm thấy hạnh phúc, yêu bản thân, yêu người ấy, và đồng thời cũng thoải mái, tự do, và không ràng buộc. Tình yêu có thể được định nghĩa bởi nhiều cách khác nhau, nhưng nếu có ai đó cố định nghĩa tình yêu là làm tổn thương nhau với bạn, hãy nói không với người đó.

abuse by Joel Ong

abuse by Joel Ong

Tuy nhiên, trong thực tế, vẫn có rất nhiều mối quan hệ lãng mạn bị gắn với sự tổn thương dai dẳng. Có thể là do họ không hợp nhau, có thể là do họ chưa đủ chín chắn, hay cũng có thể một trong hai đối tác đang cố gắng làm chủ hay điều khiển người còn lại. Hiện tượng một trong hai đối tác của một mối quan hệ lãng mạn cố gắng kiểm soát người còn lại (một cách thái quá) được gọi là bạo hành trong tình yêu (Intimate partner violence- IPV/Domestic abuse/Spousal abuse). Bạo hành trong tình yêu xảy ra với một mục đích duy nhất: có được quyền lực trên người còn lại; và nó có thể xảy ra với bất kỳ ai trong bất kỳ mối quan hệ lãng mạn nào, dù bạn là nam hay nữ, đồng tính hay dị tính, chuyển giới hay không, lớn tuổi hay nhỏ tuổi, giàu hay nghèo…

  • Biểu hiện

Bạo hành vẫn hay được biết đến với những vết thâm, vết thương trên cơ thể do bạo lực về mặt thể chất. Tuy nhiên, bạo hành không chỉ tồn tại ở mặt thể chất, mà còn cả về mặt tinh thần. Dù gần như là vô hình, bạo hành về mặt tâm lý có khi còn nguy hiểm hơn cả bạo hành về mặt thể chất, vì một con mắt bầm có thể trở về lạnh lặn, nhưng một tâm hồn bị đàn áp, bôi nhọ, chà đạp hay xúc phạm sẽ khó có thể bình phục.  Bạo hành về mặt tâm lý có thể làm cho nạn nhân ghét bỏ chính mình, mắc chứng rối loạn lo âu hay trầm cảm, hoặc cảm thấy tuyệt vọng và cô đơn. Nhiều người bị bạo hành nhưng mãi không thể nhận ra vì người yêu họ không bao giờ đánh họ, họ nhìn thân thể lành lặn của mình, và quên đi rằng tâm hồn họ đang bị xé nát. Không ai xứng đáng bị đối xử như thế, và dù bạn là ai, bạn xứng đáng được bảo toàn giá trị, tôn trọng, yêu thương, và cảm thấy an toàn.

palabras crueles

Nguồn: Google Image

 

Vậy làm cách nào để biết mình hoặc người thân có đang bị người yêu bạo hành hay không? Một trong những dấu hiệu cơ bản nhất của một nạn nhân bị người yêu bạo hành là, họ cảm thấy e sợ người yêu của mình, họ phải cẩn thận với lời nói và hành động của mình khi ở bên người yêu, và họ cảm thấy tuyệt vọng, chán ghét bản thân. Ngoài ra, bạn cũng có thể tự hỏi mình những câu hỏi sau đây để xác định bạn hay người thân của mình có đang bị bạo hành hay không, càng nhiều câu trả lời “có”, thì câu trả lời cho bài toán bạo hành trên càng có khả năng là tương tự.

  1. Về các suy nghĩ và cảm xúc bên trong bạn:

Bạn có:

– Đa phần cảm thấy sợ sệt người yêu của mình?

– Lẩn tránh một số chủ đề vì sợ người yêu sẽ nổi giận?

– Tin rằng mình đáng bị tổn thương hay đối xử tệ bạc?

– Băn khoăn không biết mình có phải là một đứa mất trí không?

– Cảm thấy chai lì hay tuyệt vọng về mặt cảm xúc?

  1. Về hành vi coi thường của người yêu bạn:

Người yêu bạn có:

– Bôi xấu bạn hay thét vào mặt bạn?

– Chỉ trích bạn và hạ thấp giá trị của bạn?

– Đối xử với bạn tệ đến nỗi bạn xấu hổ không muốn bạn bè thấy?

– Lờ đi hay coi thường ý kiến hay sự thành công của bạn?

– Đổ lỗi cho bạn về những hành vi bạo hành của họ?

– Xem bạn như là một của riêng hay chỉ là một đối tượng để quan hệ tình dục cùng, thay vì là một người bình đẳng, cần được yêu thương và tôn trọng?

  1. Về hành vi bạo lực và những lời đe dọa của người yêu bạn:

Người yêu bạn có:

– Có tính khí nóng nảy và bất thường?

– Làm đau bạn, hay đe dọa sẽ giết hoặc gây tổn thương cho bạn?

– Đe dọa sẽ đem con/em của bạn đi và làm hại chúng?

– Đe dọa sẽ tự tử nếu bạn bỏ đi?

– Ép bạn quan hệ tình dục?

– Phá hỏng tài sản của bạn?

  1. Về hành vi kiểm soát của người yêu bạn:

Người yêu bạn có:

– Tỏ ra vô cùng ghen tuông và muốn chiếm hữu bạn?

– Kiểm soát nơi bạn đi đến và những gì bạn làm?

– Không cho bạn gặp gỡ gia đình và bạn bè?

– Ngăn cản không cho bạn với tới nguồn tiền, điện thoại, hay phương tiện giao thông?

– Liên tục kiểm tra bạn (liên tục nhắn tin/ gọi hỏi đang ở đâu, đang làm gì, đi với ai, v.v…).

vetkovski_raion_alcohol_drunk_0948_4

Nguồn: Google Image

Sống với một người yêu bạo hành, như được nhắc ở trên, có vô vàn nguy hại. Tuy nhiên, không phải ai cũng từ bỏ được mối quan hệ đó. Có rất nhiều lý do khiến một nạn nhân ở lại, các lý do ấy sẽ được giải thích cụ thể hơn ở các bài sau của Beautiful Mind VN, nhưng lý do căn bản nhất đó là nạn nhân thường thất bại trong việc nhận ra rằng mình đang bị bạo hành.

Việc nhận ra rằng mình đang bị bạo hành về mặt tâm lý là một việc rất khó, nhất là khi kiến thức về nó không được phổ biến. Quan trọng hơn, giới truyền thông vẫn không ngừng tán dương, lãng mạn hóa các hành vi bạo hành về mặc tâm lý, cho rằng ai làm vậy là đều do “yêu bạn tha thiết”, “yêu bạn ngông cuồng”, và rất đáng được trân trọng. Các dạng kịch bản ấy xuất hiện rất nhiều trong phim ảnh, ca nhạc, tiểu thuyết,…v…v và ảnh hướng rất nhiều đến cách xã hội chúng ta nhìn nhận bạo hành về mặt tâm lý, và cuộc sống của những nạn nhân vô tội.

  • Ví dụ thực tiễn

Sau đây là một ví dụ khá điển hình, nó chỉ là một post khá phổ biến tôi vô tình tìm thấy trên Facebook, được đăng bởi Blog tâm sự. Nếu bài kiểm tra trên quá khô khan để giúp các bạn hiểu sâu về các hành vi bạo hành tâm lý, thì bộ tranh dưới đây sẽ nêu lên các biểu hiện ấy một cách phong phú và sống động hơn.

bai1a

Kiểm soát những nơi bạn đến và những gì bạn làm

bai1b

Enter a caption

 

bai1c

Liên tục kiểm tra bạn (liên tục nhắn tin/gọi hỏi đang ở đâu, làm gì, đi với ai…)

 

Hãy tưởng tượng một tình huống như thế này nhé (dù người yêu bạn thuộc bất kể giới tính nào):

Sáng sớm thức dậy, bạn nhận được 5 tin nhắn chào buổi sáng từ người yêu. Bạn đi ăn sáng, có 10 tin nhắn hỏi bạn ăn gì, ở đâu, với ai, và chúc bạn ăn ngon. Sau đó, bạn ra quán café với bạn bè, tất nhiên bạn phải báo thật kỹ là bạn ở đâu, bạn của bạn là những ai, ai trả tiền, từ mấy giờ đến mấy giờ, vì người yêu bạn đã nhắn bạn chừng 15 tin nhắn để hỏi về nó. Đến trưa thì làm sao người yêu bạn có thể bỏ bạn bơ vơ một mình nếu không có cơ hội gặp mặt được? Cho nên, tất nhiên, 20 tin nhắn chúc bạn ăn trưa ngon và ngủ cũng ngon luôn đã ập đến. Điều đầu tiên bạn thấy sau khi thức là 5 tin nhắn hỏi thăm xem bạn có ngủ yên, và cuộc sống buổi chiều của bạn cũng tương tự. Những điều như thế lập lại ngày qua ngày, ngày nào cũng một đống tin nhắn, một đống cuộc gọi. Nếu bạn nói bạn không cần bao nhiêu đó tin nhắn và cuộc gọi, họ sẽ vô cùng tổn thương, và cuối cùng bạn phải xin lỗi.

bai1d

Có tính khí nóng nảy và bất thường

bai1f

bai1e

Tỏ ra vô cùng ghen tuông và muốn chiếm hữu bạn

 Bạn là một con người, bạn cần có những mối quan hệ khác để sống vui; chứ bạn không phải là tài sản đáng quý của người yêu bạn, mà người ấy phải lo âu, ghen tuông, sợ bạn bị đánh cấp. Bạn xứng đáng để được tin tưởng.

Một cô bạn thân của tôi, cũng đã trưởng thành, có công ăn việc làm ổn định – hiện tại cũng đang học để lấy bằng Tiến sĩ, đã từng kể với tôi trong nước mắt về việc bị người yêu cũ xúc phạm, làm tổn thương và kiểm soát vô lối. Mật khẩu Facebook và email của cô ấy bị người yêu cũ cầm và khóa lại, bất cứ tin nhắn và mọi thông tin trong Facebook đó cô ây đều không lấy lại được. Chỉ sau này khi chia tay người yêu cũ của cô ấy mới đồng ý trả lại. Bản thân tôi năm 18 tuổi cũng bị  bạo hành về mặt tinh thần như vậy. Một biểu hiện rất thường gặp trong bạo hành tình cảm là đối phương sẽ luôn tìm cách hạ thấp giá trị của bạn, không công nhận tình cảm và những thành tựu của bạn. Họ cũng rất hiếm khi nói lời động viên, xưng hô cũng lạnh nhạt và cách nói chuyện luôn tỏ ra bề trên. Hơn nữa, mọi tình cảm bạn thể hiện cho họ, họ đều lờ đi coi như không có, hoặc không đủ sâu đậm hoặc chân thành. Họ luôn tìm cách mỉa mai một cách thường xuyên, và thường không quan tâm đến những nhu cầu của bạn. Khi bạn thất bại, rất khó để họ có thể giấu được cảm xúc đắc chí v.v… kiểu như “Tôi đã bảo anh/cô rồi”; thay vì việc an ủi và lắng nghe.

bai1g

Hành vi này không hẳn là bạo hành về mặt tâm lý, nhưng đối với tôi nó chẳng có gì lãng mạn, và thậm chí còn lố bịch.

(Tác giả đã cắt bớt 1 số tranh do không liên quan nhiều đến bạo hành.)

Gần như tất cả các hành vi trên đều là bạo hành về mặt tâm lý.

Đối với tôi, có thể bạn sẽ nói tôi “chậm hiểu”, nhưng tôi thực sự không hiểu rõ cụm từ “chàng trai yêu là sẽ khổ” có nghĩa gì. Tôi hy vọng nó có nghĩa rằng người yêu họ sẽ khổ, chứ nếu có nghĩa là chính các chàng trai đó sẽ khổ thì tôi không còn biết nói gì. Hơn nữa, admin gọi các hành vi này là “Có thể điều đó chứng tỏ anh ấy tha thiết yêu bạn”, nhưng tôi dám chắc, một người đối xử với bạn như thế, chủ yếu là do muốn chiếm hữu bạn, muốn kiểm soát bạn, và điều đó không hề lãng mạn như giới truyền thông vẫn hay thể hiện.

Điều làm tôi buồn hơn, là phần comment vô vàng ý kiến cho rằng đây là thật lãng mạn, là đều do “họ yêu tôi nồng cháy” nên mới như vậy.

Bộ ảnh này thậm chí đã có thể trở thành một bộ ảnh tuyên truyền về bạo hành về mặt tâm lý vì các hành vi bạo hành ấy được thể hiện rất bắt mắt, dễ xem. Nhưng tiếc rằng nó chỉ khiến cho vấn đề tệ hơn.

Ngoài ra, không chỉ có nữ giới mới là nạn nhân của bạo hành về mặt tinh thần, nam giới cũng vậy. Mặc dù theo thống kê, phụ nữ có nguy cơ bị bạo hành cao hơn rất nhiều lần so với đàn ông, với tỉ lệ nạn nhân là 85% phụ nữ, 15% đàn ông. Cùng với điều đó, 90% các vụ bạo lực được miêu tả là “có hệ thống, liên tục, gây thương tích” được gây ra bởi đàn ông – thế nhưng, nam giới cũng cần được bảo vệ, hoặc có thể nói rộng ra: Tất cả mọi người, dù mang giới tính nào, ở độ tuổi nào – đều không đáng bị bạo hành dù chỉ một lần trong đời.

Bạn có bao giờ ở trong một mối quan hệ với ai có những hành vi như thế không? Hay có quen biết ai bị như vậy? Hãy chuyển bài viết này cho họ nhé. Và hãy tìm đến sự giúp đỡ khi cần thiết. Nếu quá đau khổ, hãy mạnh dạn cắt đứt trước khi quá muộn.

Bạn có bao giờ đối xử với người yêu mình như thế? Hay có một người bạn đối xử với người yêu họ như vậy?

Bạn và người thân của bạn xứng đáng có được sự tôn trọng, tin tưởng, tự do, thoải mái – trong một mối quan hệ lãng mạn.

Ngoài ra, nếu bạn biết các biểu hiện hoặc ví dụ thực tiễn nào khác thì hãy chia sẻ cho chúng mình và các bạn đọc khác biết ở dưới comment này nhé.

Tác giả: Huỳnh Kim, Khánh Linh

Nguồn:

https://www.youtube.com/watch?v=ykzyDNWMIIE

http://www.helpguide.org/articles/abuse/domestic-violence-and-abuse.htm

https://www.facebook.com/blogtamsu.fanpage/posts/1723447264579425?pnref=story

Số liệu:

http://www.nij.gov/topics/crime/intimate-partner-violence/pages/measuring.aspx

http://www.huffingtonpost.com/2014/10/23/domestic-violence-statistics_n_5959776.html

Một suy nghĩ 16 thoughts on “Bạo hành về mặt tâm lý trong quan hệ tình cảm (Mental abuse) – một số biểu hiện cơ bản

  1. Đã rất lâu rồi tôi mới đọc được một bài viết khiến cho tôi cảm thấy thực tế và muốn đọc. Đây cũng là lần đầu tiên tôi nói lên ý kiến của mình trong một bài viết. Có lẽ những người đã từng là “nạn nhân bị bạo hành về tâm lý” sẽ chỉ có thể nhận ra mình đã từng trong vòng xoáy ấy sau khi người ta thoát ra được. Như tôi là một ví dụ, chỉ khi tôi thoát ra và nhìn lại thì mới biết rằng mình đã từng như thế nào. Khi chúng tôi chia tay, người đó còn nói thẳng ra là anh ta đã “huấn luyện” tôi (???). Như vậy là ép một con người vào khuôn theo ý mình chứ không phải là yêu thương bản chất của tôi. Đôi khi những lần nhìn lại thực sự làm tôi cảm thấy có nhiều cảm xúc hỗn độn kinh khủng. Thứ nhất là tôi bàng hoàng. Bởi vì tại sao tôi lại có thể không nhìn ra điều đó? Đã rất nhiều lần tôi khóc và nói tôi sợ, nhưng đó là nỗi sợ vô hình mà tôi không thể nói nổi là tôi sợ cái gì. Những ai chưa trải qua, có lẽ không tưởng tượng nổi. Tôi cũng cả buồn nữa. Bởi tôi cứ nghĩ tất cả mọi chuyện là tôi đang cố gắng bởi vì tôi có lỗi gì đó. Đôi khi tôi phải tự nhốt mình vào một góc và liên tục hỏi câu hỏi rằng liệu mình có bị điên không?!. Câu chuyện của tôi để kể ra thì rất dài. Tôi vẫn đang trong thời gian nhìn lại tất cả mọi thứ trong bàng hoàng. Bỗng dưng tôi đọc được bài viết này, có thêm một chút bàng hoàng hơn trong ký ức của mình. Nhưng tôi nghĩ, những người bạo hành đó, họ không cố ý, họ không chủ động nuôi ý muốn đó, chỉ là do tính cách con người vô tình khiến con người ta làm như vậy. Không ai nói trước được với cái “tình yêu” đó thì sẽ hạnh phúc hay bất hạnh. Như tôi, đến giờ tôi vẫn ám ảnh một nỗi sợ, đó là tôi không dám tin vào hai chữ “tình cảm” nữa. Liệu đâu sẽ là cách chữa lành điều đó?

    Đã thích bởi 9 người

    • Bạn ơi, cho mình ôm bạn một cái nhé ^_^ Mình biết là từ xa mình không ôm bạn theo nghĩa đen được đâu, nhưng mà *chòm vô màng hình, *đưa tay ra, *ôm bạn thật chặt.
      Ôi cảm xúc của bạn, nó y chan hồi đó của tôi, không khác 1 tý! Đúng là nạn nhân của cái này khó có thể nhận ra được, tôi cũng chả nhận ra được đâu lúc tôi chia tay. Lúc đó, tôi đã có bạn tốt gửi tôi những bài viết như thế này, bằng tiếng Anh, và thúc giục tôi chia tay. Lúc đó tôi vẫn còn chối bỏ nữa cơ! Tôi chia tay vì tôi chịu hết nỗi chứ không phải tôi biết hắn bạo hành mình mà chia tay. Tôi chia tay mà phải cắn rức nhiều lắm, vì ở đâu đó lại có cái hy vọng mơ hồ là nếu t thế này, thế kia, thì mọi thứ sẽ dần tốt lên, thì mối quan hệ sẽ được cải thiện. Đã vậy tôi còn nghĩ đó là lỗi của tôi nữa. Tôi cũng bị như bạn, phải trãi qua 1 thời kỳ hết sức bàn hoàng, buồn bã, tức giận, và đặc biệt hơn là bâng khuâng. Những hình ảnh cứ dồn về trong đầu tôi, tôi tưởng tôi điên mất! Tội còn đã khẳng định là sẽ ở giá tới khi lớn thiệt lớn rồi mới yêu tiếp cơ mà!Và bây giờ tôi có thể nói, cái khoản thời gian cần để bình phục nó còn dài hơn là khoản thời gian tôi ở với hắn.
      Nhưng tôi có thể dám chắt với bạn, khoản thời gian này tuy dai dẳng, đau đớn, rối nùi, nhưng nó không bao giờ là mãi mãi. Dần bạn sẽ bình phục! Hôm nay bạn khóc thật nhiều, ngày mai bạn sẽ khóc ít hơn chút xíu, và dần dần bạn chẳng cần phải khóc nữa. Tôi không dám chắc về sự bình phục hoàn toàn, vì quả thật, vết thương trong lòng bạn rất lớn và rất sâu. Bây giờ đôi lúc tôi vẫn còn bị ám ảnh 1 số cảnh, 1 số sự việc xảy ra, và cảm thấy rất bực tức. Rất khó cho tôi để tránh những hình ảnh đó, nhưng so với những gì tôi phải trải qua lúc này năm ngoái thì chỉ là 1 hạt cát trong sa mạt.
      Cách chữa lành tôi, thoạt nghe chắc mắc cười lắm. Tôi đã ngồi chữi hắn cho bạn tôi nghe. Tôi đã may mắn có 1 người bạn có thể ngồi FB hằng giờ để ngồi nghe tôi kể lại câu chuyện, từng hình ảnh đã ám ảnh trong đầu tôi, và phỉ bán, chữi rủa hắng nhiều lắm. Viết được ra hết cảm thấy tuyệt lắm bạn ạ. Có thể mỗi người đều khác nhau, có thể cách chữa lành bạn là khác, nhưng tôi khuyến khích bạn thử cách của tôi. Bạn có thể gửi email đến cho chúng tôi tại counselling@beautifulmindvn.com, hay bạn có thể tìm 1 ai đó để tâm sự, hoặc bạn có thể viết hết ra giấy và đốt chúng. Cứ nói hết ra đi bạn, hãy cho ra hết đi! Đừng ngại ngùng gì cả! Hãy tưởng tượng rằng bạn đã lỡ bị nhiểm độc của hắn, và bây giờ bạn cần xã ra, xã ra hết!
      Hãy nhớ rằng, tất cả cảm xúc, suy nghĩ bên trong bạn bây giờ đều là có lý do của nó hết, bạn không hề điên đâu! Tôi hy vọng bạn sẽ sớm bình phục. 🙂

      Đã thích bởi 2 người

    • Chào bạn,

      Bọn mình không đồng ý với ý kiến này. Câu “có lửa mới có khói” chỉ dành cho những sự kiện xảy ra liên quan đến tội phạm, tội ác cần phải được trừng trị – nó không đúng với các hành vi đối xử giữa con người với nhau. Nếu yêu một người mà họ có những tính không hợp với bạn, cách tốt nhất là thỏa hiệp, nếu không thỏa hiệp được thì hãy chia tay. Hãy thử tưởng tượng bạn thích chơi điện tử nhưng bạn gái rất ghét điều đó và ra sức “tra tấn” tinh thần bạn và ép bạn phải bỏ – thì đó cũng là một dạng thức bạo hành về mặt tinh thần. Việc bạn chơi game không sai, cũng như việc một ai đó đi chơi với bạn bè họ là điều hoàn toàn bình thường (mình chỉ lấy ví dụ thôi nhé) – nhưng nếu đem cái này ra để minh họa cho câu “có lửa mới có khói” thì hoàn toàn vô lý. Đấy là tính cách riêng và sở thích riêng của mỗi người.

      Còn nếu không thích hoặc quá dị ứng tính cách của nhau thì nên nói thẳng và chia sẻ một cách thẳng thắn, đưa ra giải pháp; nếu không được thì chấm dứt. Nếu bạn muốn người đó thay đổi để thỏa mãn ý mình, thì người đó sẽ không còn là người ban đầu bạn yêu/thích nữa. Tốt nhất hãy tìm người khác, không nên làm khổ họ như vậy.

      Quan trọng hơn cả, bài này nhắm vào những đối tượng không làm gì sai hoặc không làm gì quá đáng nhưng vẫn bị bạo hành bởi người thân yêu.

      Cảm ơn bạn đã đọc

      Đã thích bởi 2 người

      • Tôi muốn ăn cơm nguội vợ tôi không cho tôi ăn có phải bạo hành không? Tôi không ăn được mắm tôm mà bắt tôi ăn có phải bạo hành không? Tôi muốn có cảm giác bị người khác lừa lọc mà nửa kia muốn tôi hành động khôn ngoan né xa cạm bẫy có phải bạo hành không. Nửa kia nói tôi câu nào tôi cũng nói ngược lại và lấy google kiểm tra có phải bạo hành không?…… tôi phải làm sao đây, tôi rất bế tắc, tôi ước gì mình không phải lo lắng gánh vác, lành làm gáo, vỡ làm môi thì các con sẽ về đâu! Tôi đã li hôn 1 lần tôi ko muốn một lần nữa!!!!! Trời ơi! Yêu nhau yêu cả đường đi, dẫu trăm chỗ lệch cũng kê cho bằng( hỏi rằng lệch văn hoá ứng xử thì phải làm sao?????) cái tôi đáng ghét

        Thích

  2. Mình thấy trong thực tế lẫn trong các tác phẩm văn học, đàn ông bị bạo hành rất nhiều, rất là từ vợ. Những câu nói như “Anh chẳng thể kiếm được nhiều tiền như người ta”, “Anh chẳng thể thành công được đâu”, “Anh là một kẻ thất bại”, “Tôi thất vọng vì anh”,… như là những nhát dao chí mạng đâm vào ngực người ta vậy. Đàn ông được đối xử thiên vị trong xã hội nhưng trách nhiệm mà họ phải gánh cũng nặng hơn rất nhiều, và còn vô cùng căng thẳng, mà mỗi khi căng thẳng, uất ức cùng cực, cũng không thể xả ra được thành lời tâm sự, thành dòng nước mắt, vì xã hội cho rằng: “đàn ông không được yếu đuối”. Xã hội cũng cho rằng: đàn ông mạnh mẽ hơn đàn bà rất nhiều, nên đàn ông đánh đàn bà là tội ác, còn đàn bà đánh đàn ông thì bình thường thôi. Mình biết một cô bạn gái rất dữ, không vừa ý phát là có thể cầm sách vở phang vào đầu các bạn trai như thường, xem mà xót hết cả ruột, chẳng phải vì mình mê trai hay thiên vị gì, chỉ là mình dễ đồng cảm thôi. Không biết bao giờ sự bình đẳng mới thực sự xảy ra, chắc là không bao giờ, vì xã hội này vừa thờ ơ vừa ưa áp đặt lắm, tệ hại làm sao.
    Kèm một cái clip để minh họa, mình thực sự nghĩ một số người cmt dưới clip này mất trí rồi

    Đã thích bởi 1 người

  3. Đọc bài viết, tôi tưởng chừng như nhìn thấy được quá khứ của mình vậy. Tôi quen ng yêu đầu tiên được 1.5 năm; tôi thật sự rất yêu người đó. Từ những ngày đầu nói chuyện, nyc của tôi đã luôn tỏ ra bản thân là ng phải chịu nhiều đau buồn, yếu đuối và cần người bên cạnh. Kể từ đó, tôi lúc nào cũng có suy nghĩ tôi đủ mạnh mẽ để “gánh” luôn cả phần tiêu cực trong cuộc sống ng ấy.
    Có lẽ vì suy nghĩ sai lầm của chính mình cộng với tính cách bạn ấy, tôi gần như rơi vào khủng khoảng sau mối tình này. Ng yêu tôi rất biết cách làm cho tôi trở nên quan trọng, khi ko ngừng nói về sự cần thiết của tôi trong cuộc sống ng ấy. Vì vậy nếu tôi ko thể sống theo kì vọng của ng ấy, nghe lời và đáp ứng nhu cầu, thì tôi luôn trở thành người có lỗi. Nhiều lúc tôi chẳng thể hiểu tại sao, dù cuộc tranh cãi bắt đầu với lỗi của ai, thì kết thúc luôn là lỗi của tôi, dù tôi là con gái. Ngay cả khi tôi đúng, tôi vẫn sẽ bị kết tội ko biết suy nghĩ cho ng đó, tình cảm của tôi ko đủ lớn để cho qua vấn đề, hoặc tôi quá rắc rối.
    Ng ấy cũng luôn nói về tình cảm sâu sắc của bản thân, với hàm ý rằng tôi nên có cách cư xử làm sao để phù hợp. Bao gồm việc ko được lơ ng đó, ko được quá thân thiết với 1 đứa con trai khác (bao gồm nhờ vả, nói chuyện nhiều, ngồi cạnh,…). Còn về bạn nữ, chắc chắn tôi ko đc dành ưu tiên lên trên nyc. Tôi vốn là một người độc lập và thích tự do; vậy mà chẳng hiểu tại sao tôi lại hoàn toàn nghe lời ng đó, cắt đứt liên hệ với bạn bè. Sau khi chia tay, tôi chợt nhận ra tôi ko còn lấy 1 ng bạn thân.
    Ban đầu, chúng tôi luôn nhắn tin vui vẻ, nhưng sau 1 tgian, ng ấy luôn có thái độ xem thường tôi. Ng ấy nhắn tin và tôi phải trả lời đàng hoàng bất kể tôi như thế nào, còn tôi nhắn tin, ng ấy ko thích có thể cho qua. Thậm chí ng ấy luôn bắt bẻ tôi. Nếu tôi trả lời tin nhắn ngay lập tức thì cho rằng tôi đang nói chuyện với trai, còn nếu tôi ko trả lời ngay thì lại bảo tôi ko quan tâm. Mỗi lần nói chuyện, ng ấy chỉ nói về chuyện bản thân và đi ngủ trc khi tôi kịp chia sẻ bất kì điều gì về mình. Tôi cảm thấy rất ko đc tôn trọng nhưng tôi ko có quyền nói. Ng ấy thậm chí còn bảo tôi phải nói chuyện thú vị hơn như bạn A bạn B (các bạn nữ đang thân hoặc theo đuổi ng ấy) và chê tôi phiền phức, nói chuyện nhức đầu. Việc này làm tôi tổn thương nghiêm trọng, và 1 khoảng thời gian rất dài sau đó tôi rất sợ việc nói chuyện tâm sự với ng khác, vì tôi luôn ám ảnh mình là 1 ng khiến ng khác khó chịu.
    Trong mối quan hệ, ng ấy luôn đc quyền làm nhiều việc, còn tôi thì ko. Ng ấy đc thân thiết với bạn khác giới, vì ng ấy yêu tôi rất nhiều, nên tôi cần tin tưởng ng ấy; còn tôi ko đc vì tôi phải trung thành với tình cảm kia. Ng ấy được quyền kiểm soát tôi vì ng ấy quan tâm, còn tôi thì ko vì như vậy thể hiện tôi kém niềm tin. Ng ấy được giận tôi, vì tôi làm ng ấy thất vọng, còn tôi thì ko vì tôi nên rộng lượng. Ng ấy có quyền vào fb tôi đọc tin nhắn và ghen tuông, còn tôi ko đc vào đọc vì như vậy là xâm phạm đời tư và ko đc ý kiếm vì như vậy là ko tôn trọng sự tự do của ng ấy.
    Mỗi lần chúng tôi cãi nhau, ng ấy luôn đi than vãn kể khổ với mọi người, còn tôi thì luôn im lặng. Trong mắt mọi người xung quanh, tôi mới là ng sai và khiến ng ấy mệt mỏi trong mối quan hệ. Sau 1.5 năm quen nhau, tôi thật sự rơi vào khủng hoảng. Ban đầu thì 1 tuần cãi nhau 1 lần, càng về sau tần suất càng tăng. Thậm chí ngày nào cũng cãi. Tôi nói gì ra cũng có thể biến thành chủ đề cãi nhau.
    Tôi luôn cảm thấy mọi thứ bị sai ở đâu đó, nhưng tôi ko biết sai ở chỗ nào, làm sao để sữa. Tôi luôn nghĩ lí do xuất phát từ tôi, vì bạn ấy cái gì cũng đổ cho tôi, dìm tôi xuống. Thậm chí trc khi chia tay, ng ấy còn nói với tôi rằng chắc sẽ không quen ai trong thời gian dài, vì mất niềm tin vào tình cảm quá rồi. Câu nói này đã khiến tôi tới hơn 3 năm sau vẫn không thể nào lấy lại niềm tin vào bản thân, luôn sợ hãi vì mình làm ng khác thất vọng.
    Chúng tôi chia tay vì tôi phát hiện ng ấy có ý định theo đuổi ng khác. Tôi là người chủ động chia tay, nhưng ng ấy lại phát điên lên và còn dọa giết tôi. Ng ấy tâm sự với bạn bè xung quanh và tôi trở thành ng lạnh lùng vô tâm vô cảm khi đối xử với 1 ng hết lòng với mình như vậy.
    Sau khi chia tay, tôi nghĩ rằng mình có vấn đề về tâm lí khá nghiêm trọng. Tôi sợ hãi các cuộc nói chuyện, tôi ghét ng khác hỏi thăm tôi. Tôi luôn có cảm giác mọi người hỏi chuyện tôi vì muốn điều khiển tôi theo ý họ. Tôi cáu gắt ngay cả với gia đình trong các cuộc hội thoại. Tôi cũng ko chia sẻ bất kì điều gì về bạn thân, vì tôi sợ khi ng khác biết về tôi, họ sẽ thất vọng và rời đi vì tôi ko đủ tốt với họ. Thậm chí một lần đi với bạn, tôi phát hiện ra mình trả lời “chuyện của tôi, quan tâm làm gì, liên quan gì tới bạn” cho tất cả các câu hỏi mà ng đó quan tâm. Tôi mất niềm tin vào chính mình. Tôi né tránh tất cả các mối quan hệ và tôi chẳng cần niềm tin. Tôi ko tin người khác sẽ ko rời bỏ tôi, ko cười nhạo tôi; tôi cũng ko tin mình có thể đáp ứng đc ng khác. Tôi thật sự có suy nghĩ rằng mình là phiên bản lỗi của cuộc sống. Trong suốt thời gian đó, tôi lao vào làm việc điên cuồng như 1 cách bù đắp cho sự mất cân bằng của bản thân. Vì tôi ko có ng nói chuyện, nên tôi càng stressed càng làm việc nhiều hơn để ko còn tgian nghĩ tới việc stressed đó. Và nếu tôi có nói chuyện, thì chắc chắn đó chỉ về chủ đề công việc. Tôi thật sự gặp khó khăn và tôi ko thể thật sự tìm hiểu ai trong suốt hơn 3 năm nay vì tâm lí ko ổn định. Còn đối với ng ấy, tôi thậm chí ko thể nói chuyện bình thường. Ko rõ là do tôi nhạy cảm hay do cách nói chuyện ng ấy, mà mỗi lần thấy inb hỏi thăm, tôi cảm thấy khó chịu, cáu gắt và trả lời bằng những câu rất tàn nhẫn để chấm dứt cuộc nói chuyện.
    Thật ra 2 năm về trc, tôi đã vô tình đọc đc 1 bài viết về bạo hành tâm lí trên trang Criminal Psychology và tôi hiểu ra bản chất của mối quan hệ của mình. Thế nhưng hiểu là một chuyện, tôi vẫn ko biết làm sao để vượt qua nỗi sợ trong tâm trí. Cho tới khi tôi học về NLP, tôi cảm thấy cuộc sống có phần tươi sáng hơn, tôi bắt đầu nhìn nhận lại rõ những v.đề tôi mắc phải và tìm hiểu nguyên nhân sau xa của nó. Nhưng có lẽ đây là tình đầu, và sự khủng hoảng diễn ra quá sớm nên việc thay đổi khó hơn tôi nghĩ. Nỗi sợ của tôi vẫn âm ỉ đâu đó và ngăn cản tôi trong các mối quan hệ. Cho tới 1 năm về trc, khi tôi đi du học, cuộc sống chỗ của tôi rất buồn và bình yên, chủ yếu là rừng cây và thiên nhiên. Có lẽ nhờ cuộc sống như vậy, tôi có thêm thời gian cho bản thân và suy nghĩ về những mối lo lắng của mình. Ngoài ra, việc sống 1 mình còn giúp tôi nhìn nhận rõ hơn tầm quan trọng của sự việc xung quanh và giúp tôi yêu bản thân mình nhiều hơn.
    Cho đến hiện tại, mặc dù một số niềm tin vẫn chưa thể lấy lại được, nhưng tôi đang cảm thấy hạnh phúc với cuộc sống và sẵn sàng mở lòng hơn với mọi người. Tôi rất có niềm tin rằng tôi sẽ vui vẻ được nhu trước kia.

    Đã thích bởi 1 người

    • Sao đọc cmt của bạn mình lại cảm thấy tình cảnh hiện tại của mình vô cùng giống. Nhưng là, với nhỏ bạn chung nhà. Mình là con gái. Nhỏ cũng là con gái. Nhưng, tình cảnh của mình cứ như từ khuôn của bạn đúc ra… Rất may mắn là hiện tại mình chỉ đến giai đoạn cảm thấy hơi thất vọng về bản thân và cứ cãi nhau suốt với nhỏ. Và mình cũng lạc quan hơn một chút để nhìn ra bản chất vấn đề tính nhỏ có vấn đề) và tìm cách cải thiện bản thân tốt hơn. Chỉ hơi đau lòng khi mà những người bạn thân của mình lại ủng hộ mọi lời nhỏ và quay ra chỉ trích mình.
      Cảm ơn bạn đã cho mình nhìn thấy trước “tương lai” – hay đúng hơn là cuộc sống của chính bạn. Dạo này tâm trạng mình khá thất thường và stress nhẹ, nhờ bạn mình mới phát hiện tình trạng hiện tại là không thể kéo dài. Cảm ơn đã cho mình động lực để tiếp tục sống với bản thân. Xin cảm ơn rất nhiều và cầu chúc cho cuộc sống của bạn sẽ có nhiều điều thú vị, phục hồi được vết thương tâm lí của bản thân và tìm được một người thật sự trân trọng mình.

      Thích

      • Cám ơn bạn. Mình cũng mong là bạn sẽ yêu thương bản thân nhiều hơn. Đừng thất vọng về tính cách của chính mình, vì đó là điều đặc biệt ở mỗi ng. Mình nghĩ khi bạn trân trọng chính mình, bạn cũng sẽ bắt đầu “hút” về phía mình những ng biế yêu quý con ng thật của bạn 🙂

        Thích

  4. Cái tôi thật đáng ghét!
    Mày hãy biến khỏi thân tâm tao
    Tao quá đau khổ và nhục nhã
    đã sai ở đâu, đã đúng ở đâu
    Đời là bể khổ!
    Muốn ra đi thật xa muốn bỏ tất cả! Các con ơi bố sẽ cố gắng câm nín đến khi các con trưởng thành! Các con ơi hãy cố gắng học tập, luyện cho mình một bản lĩnh một trí tuệ sáng suốt! Hãy đừng lấy vợ nhé con 2 trai của bố đừng lấy chồng nhé hai công chúa của bố! Hãy đi đến tu viên chân như tập thân bất động an lac vô sự nhé các con. Bố chúc các con an lạc bố PCH

    Đã thích bởi 1 người

  5. Ba tôi là người như vậy nhưng không quá rõ ràng, nó chỉ mập mờ. Tôi để ý thấy mẹ tôi luôn phải nhận những cuộc gọi hay tin nhắn bất kể thời gian… Ba tôi luôn chửi mẹ tôi trong công việc khiến cho bà phải dùng rượu bia, ngoại tình để bù đắp cho mình. Trong tuổi 14, 15, vì tôi còn trẻ và non dại nên đã nói những lời hỗn hào. Lúc ấy, ba đánh tôi một trận và nói:”tao đẻ này ra được thì tao có thể giết mày.”
    Và khi đọc bài này tôi thấy mình cũng chính là người bạo hành bạn gái cũ. Thú thật hiện tại tôi vô cùng xấu hổ và bất mãn với bản thân, nghiêm cấm mình chỉ được yêu mỗi bạn gái cũ đó. Nhưng từ khi có mối quan hệ với người mới, tôi vẫn không ngừng nghĩ 24/24 về người đó, hay muốn sở hữu toàn bộ thời gian của người đó, hay ép buộc quan hệ.
    Tôi thật sự muốn thoát khỏi bệnh này vì nó quá khổ vì không có tình yêu nào là thật với tôi cả..

    Thích

  6. Bài viết rất hay. Có nhiều người đã sống trong cảnh bạo hành nhưng không thể thoát ra được. Họ chịu đựng, chai lì, mất đi bao niềm cảm hứng về cuộc sống. Mong rằng mỗi người hãy mạnh mẽ để phản kháng lại khi bị bạo hành, đừng nhịn nhục sẽ bị lấn tới, rồi bản thân cũng bị quen dần và sinh ra bất mãn.

    Thích

Bình luận về bài viết này