Tớ xin lỗi vì tất cả những lần trầm cảm và rối loạn lo âu đã biến tớ thành một đứa bạn không ra gì

ella byworth for metro.co.uk

By ella byworth for metro.co.uk

Từ khi bắt đầu nói thật về sức khỏe tâm lí của mình, tớ nhận ra các mối quan hệ của tớ cũng thay đổi – phần lớn theo chiều hướng tốt hơn.

Mọi người tin tưởng lẫn nhau hơn. Có thể bàn về những vấn đề to lớn hơn. Giờ đây, khi tớ đã chịu mở lòng, thì những người xung quanh tớ cũng vậy.

Và thế là tớ nghĩ về biết bao nhiêu thời gian tớ đã không-phải-là-một-đứa-bạn-tốt khi tớ không nói thật ra rằng tớ phải chiến đấu với chuyện gì (nghĩa là bệnh trầm cảm, rối loạn lo âu, các cơn hoảng loạn, và những suy nghĩ ám ảnh).

Tớ muốn nói rằng, tớ xin lỗi.

Tớ xin lỗi vì tất cả những lần tớ không trả lời tin nhắn của cậu, vì tớ suy nghĩ quá nhiều về việc phải nhắn gì, để rồi rốt cuộc quyết định rằng lờ luôn cậu đi chắc sẽ khiến cậu ghét tớ ít hơn là để cậu phải chờ vài tiếng đồng hồ cho một tin nhắn. Tớ xin lỗi vì đã từ chối những cuộc gọi của cậu, vì tớ sợ phải nhận rằng ừ, cậu đánh thức tớ dậy đó, vì 3 giờ chiều Chủ Nhật rồi mà tớ vẫn còn đang nằm trên giường.

Tớ xin lỗi vì đã hủy bao nhiêu kế hoạch vào phút chót, vì khi đã chuẩn bị sẵn sàng xong xuôi quá sớm, thì chứng rối loạn lo âu của tớ lại nhảy vào, nhắc tớ nhớ đến bao nhiêu thứ đáng sợ bên ngoài kia.

Tớ xin lỗi vì đã nói dối, vì đã che giấu nhiều chuyện, vì đã giả vờ bị ngộ độc thực phẩm, hay bận chuyện khác.

Và những thứ khác tớ chẳng tự hào gì khi nhắc đến:

Tất cả những lần tớ đã đẩy cậu ra xa, vì tớ không muốn cậu nhận ra tớ đang không là chính mình. Những lần tớ nổi giận vô cớ, khó chịu, và quyết định rằng cách đơn giản nhất là cắt bỏ cậu khỏi cuộc sống của tớ, thay vì mở lòng với cậu.

Những lúc tớ không tập trung 100% vào cuộc nói chuyện của chúng mình, khi tâm trí tớ lang thang nơi khác trong lúc cậu đang kể chuyện – vì tớ mải bận suy nghĩ xem tớ là một con người tồi tệ như thế nào, và tự ám thị về mọi lỗi lầm tớ đã phạm phải.

Những lần tớ tự để mình rời xa các cậu, vì tớ cảm thấy không thể theo kịp các cậu, như đi ra ngoài, hay chạy bộ buổi sáng, hay làm việc gì cùng nhau.

Tớ xấu hổ lắm.

Xấu hổ rằng những thứ đơn giản nhất đột nhiên trở thành không thể, rằng ngay đầu óc chính mình cũng không còn là chỗ an toàn nữa, rằng tớ sợ phải bật đèn, mở cửa, sợ cả tiếng bước chân đằng sau.

Tớ xin lỗi vì đã nghĩ cậu sẽ không hiểu. Tớ xin lỗi vì não tớ bảo rằng, tớ không thể tin tưởng hay nhờ cậy gì cậu đâu, rằng nói cho cậu biết chuyện gì đang xảy ra sẽ lại là một sai lầm mà thôi.

Trầm cảm là như vậy đấy – nó trở thành bí mật lớn nhất và là người bạn thân nhất của mình, cùng lúc đẩy tất cả những người khác đi.

Trầm cảm giấu đi con người bạn mà mọi người đều biết và yêu quý. Nó khiến bạn trở nên khó chịu, khép kín, và đột ngột lãnh đạm với tất cả những thứ từng khiến bạn háo hức.

Nó bảo bạn rằng bạn chẳng đáng có bạn bè hay người thân nào cả đâu, và khiến bạn tin tưởng rằng nếu nói với bất kỳ ai suy nghĩ của bạn, họ nhất định sẽ sợ phát khiếp thì thôi.

Vậy cho nên thật sự mở lòng và thổ lộ tất cả – một phần lớn của việc là một người bạn tốt đó, nếu bạn chưa biết – đáng sợ vãi-đái biết chừng nào.

Bạn sợ rằng họ sẽ từ chối bạn. Rằng họ sẽ nói điều gì đấy mà bạn không thể chịu nổi.

Tin tưởng một người đến mức nói cho họ biết bí mật kinh thiên động địa, nặng nề nhất của mình có nghĩa là cho họ một quyền: làm tổn thương bạn hoặc giúp bạn trở nên tốt hơn.

Và để tránh bị như vậy, tớ đã đẩy mọi người ra xa.

mental-health-11

By ella byworth for metro.co.uk

Tớ đã đóng kịch rất giỏi. Tớ bảo tớ ổn mà, rằng tớ có chuyện bận đột xuất mỗi khi cậu muốn dành thời gian với nhau, tớ chỉ loanh quanh những chủ đề ‘an toàn’ mỗi khi mình nói chuyện, để tớ không sơ sẩy lộ ra điều gì.

Tớ đã không phải là một đứa bạn tốt, vì tớ đã không phải là chính mình. Tớ đã không để người khác bước vào thế giới của tớ.

Và tớ xin lỗi vì điều đó, bởi vì nó đã phá hủy rất nhiều tình bạn của tớ, khiến tớ mất đi bao nhiêu năm trời mà tớ đã có thể dành nói chuyện với mẹ tớ, người tớ đã luôn giữ khoảng cách để mẹ không nhận ra tớ đang nghĩ gì trong đầu, và không để cho tớ có người bạn nào mới.

Giờ thì tớ đang cố gắng sửa.

Tớ đang học rằng những người tớ quan tâm, cũng quan tâm đến tớ. Họ sẽ không ghét tớ chỉ vì tớ buồn, hay đánh giá tớ vì tớ hoảng sợ – họ chỉ quan tâm rằng tớ ổn.

Tớ đang tập tin tưởng người khác. Tớ đang tập lắng nghe những người tớ yêu thương, thay vì giọng nói tiêu cực trong đầu tớ lải nhải rằng ai cũng ghét tớ và tớ chỉ là cục c*t mà thôi.

Tớ có cần một chút giúp đỡ từ những người trong cuộc sống của tớ để vượt qua một khoảng thời gian không tốt lắm thì cũng không sao cả.

Những người tớ muốn có trong đời không phải là những người bỏ rơi tớ khi mọi chuyện trở nên khó khăn. Họ là những người luôn lắng nghe khi tớ cần, những người mà, bây giờ, biết rằng họ cũng có thể mở lòng với tớ, và là những người giúp tớ giữ tỉnh táo mỗi ngày – nhiều hơn họ nghĩ.

Vậy giờ, khi tớ đã nói xin lỗi xong rồi – mặc dù chắc trong tương lai sẽ có thêm nữa thôi với bao nhiêu tin nhắn không trả lời và kế hoạch bị bỏ dở – tớ muốn nói lời cảm ơn.

Cảm ơn những người đã ở lại bên tớ khi tớ, ngược lại, chẳng phải là một đứa bạn tốt chút nào. Cảm ơn vì đã lắng nghe tớ. Cảm ơn vì đã quan tâm đến tớ.

Tác giả: Ellen Scott

Dịch: Mai Lê

Biên tập: KLinh

 

Một suy nghĩ 25 thoughts on “Tớ xin lỗi vì tất cả những lần trầm cảm và rối loạn lo âu đã biến tớ thành một đứa bạn không ra gì

    • Mình chỉ muốn xuyên màn hình mà ôm bạn một cái mà thôi. Bạn đã mệt rồi..

      Mình không có quyền khuyên bạn ở lại nhưng giờ bạn ngồi xuống, hít thở thiệt sâu, kiếm cái gì ấm cho thiệt ấm để uống rồi nghĩ tới tụi mình được không. Mình với bạn mình, anh mình, chị mình trong nhóm cũng từng như bạn nên tụi mình hiểu được phần nào bạn đang cảm thấy như thế nào. Bạn đừng lo, có tụi mình ở đây rồi, bạn không còn cô đơn một mình nữa đâu *ôm bạn chặt* nếu bạn mất mình sẽ nhớ bạn lắm, mình nói thiệt đó,, dù mình mới nói chuyện với bạn lần đầu thôi.

      bạn thấy sao nếu như bạn kể chuyện của bạn cho tụi mình nghe. biết đâu chừng mình với mọi người giúp được gi cho bạn thì sao : D Nếu bạn thấy phiền kể chuyện của bạn ở đây thì bạn có thể viết về editor@beautifulmindvn.com, mình ở đây nghe. mình không phiền đâu, thiệt đó. bạn đừng ngại nheng.

      mình chờ tin bạn,

      Thương bạn nhiều,

      Ôm bạn thiệt chặt,

      V.

      Đã thích bởi 3 người

      • Mình cảm thấy mệt mỏi với mọi thứ. Mình đã nghĩ đó chỉ là một khoảng thời gian nhất thời, rồi nó sẽ hết thôi. Nhưng không, Mình đang cảm thấy nó vẫn tồn tại song song mìnhcho đến tận giờ phút này, mình thật sự rất mệt. Một năm rưỡi, mình nghĩ nó đối với bản thân mình đã quá đủ rồi, mình chẳng muốn kéo dài thêm nữa, đỉnh điểm là 3,4 tháng nay, nó thật kinh khủng. Mình chẳng thấy được con người của mình vào những thời điểm trước nữa, bởi mình đang thay đổi rất nhanh, mình luôn khó chịu, lười cười, lười nói chuyện, mình dần muốn có cảm giác thoải mái bằng thử một vài chất kích thích, mình luôn suy nghĩ đến những cái chết vớ vẩn cứ xung quanh :). Mình trở nên nặng người, mình chẳng thể chia sẻ được với ai, mặc dù xung quanh mình vẫn còn bạn bè, người thân…nhưng thật sự mình chẳng thể nói được với bất cứ ai, mình… Đôi lúc, mình ước mình có thể đột quỵ vì tắm đêm, mình ước chết tai nạn vì một chiếc xe tải mất phanh lao vào chiếc xe bus mình đang ngồi nhưng chỉ mình chết,…Mình thật tệ 🙂

        Thích

    • Thân chào Oneway, bạn muốn tự tử, mong muốn của bạn có thể ích kỉ, có thể không ích kỉ phụ thuộc vào bạn và những người thận của bạn, sẽ có người nhớ đến bạn hoặc không. Mong muốn của bạn hiện tại nếu do nội tấm của bạn quyết định, thì cũng có mục tiêu nào đó, bạn có thể tự hỏi mình được không về mục tiêu đó? Nếu tim được mục tiêu cao cả đó thì có nhiều cách khác để đạt được phải không bạn? Tôi hy vọng bạn tìm ra được những giải pháp và lựa chon để đạt được mục tiêu lớn một cách tốt cho bạn và nhũng người thân. Bây giờ có thể bạn không hạnh phúc, không có nghĩa là ngày mai hạnh phúc không đến với bạn hay ngày mốt, bạn có thể chờ hay không chờ, tôi thì vẫn chúc bạn hanh phúc. Thân chào bạn: Huỳnh Phúc Sinh

      Thích

    • Mỗi người có một quan điểm riêng, nhưng với mình tự tử không chỉ là ích kỉ, mà còn là sự thất bại, mạnh mẽ lên, đừng để bản thân là kẻ thua cuộc. Có thể nếu chết đi, thế giới này cũng chẳng thay đổi gì, nhưng với những người có liên kết với bạn, đặc biệt là khi liên kết càng chặt chẽ sẽ càng đau khổ. Đúng là không thể ngăn suy nghĩ ấy, nhưng hãy tạo một động lực nào đó để chiến thắng nó. Mình đã từng đọc bài Buổi sáng hôm sau của page và luôn lưu giữ nó trong máy để tự nhắc nhở bản thân mỗi khi cái suy nghĩ đó xuất hiện. Gần đây mình cũng rất ấn tượng với một chi tiết trong phim Nếu loài mèo biến mất khỏi thế giới. Dù trong hoàn cảnh nào cũng hãy cố giữ suy nghĩ “Tôi muốn sống”, vì chỉ cần còn sống là còn có thể thay đổi.

      Thích

      • Mình biết bạn có ý tốt, nhưng bạn nói tự tử là sự thất bại thì có thể sẽ làm cho những bạn bị rối loạn tâm lý có ý định tự sát vô tình đọc được sẽ nghĩ mình là một đứa thất bại và vô hình càng đẩy các bạn ấy vào tình trạng nguy hiểm hơn nữa. Khi bị khủng hoảng hoặc gặp những vấn đề tâm lý, thường khó có ai nghĩ được tích cực là có thể thay đổi. Họ chỉ nghĩ chết là cách giải quyết tốt nhất cho những vấn đề của họ, là giải thoát bạn bè người thân những người họ yêu không còn phải lo nghĩ về họ nữa. Hơn nữa, mỗi người mỗi khác, cách của bạn có thể giúp được cho bản thân bạn nhưng đôi khi có thể không hợp với người khác. Vậy nên, khi có ai muốn tự tử, nếu mình chưa biết đối phương sẽ phản ứng như thế nào thì mình nghĩ tôn trọng suy nghĩ của họ, lắng nghe và ở bên cạnh có lẽ là cách tốt nhất ạ : D Tụi mình cũng có một bài về giúp đỡ cho những bạn có ý muốn tự sát, nếu cần bạn cũng có thể tham khảo để biết thêm.

        Nếu bạn còn câu hỏi thắc mắc gì cứ comment, mình sẽ cố gắng trả lời theo hiểu biết của mình ạ.

        Thân mến,

        V.

        Thích

  1. Pingback: Tớ xin lỗi vì tất cả những lần trầm cảm và rối loạn lo âu đã biến tớ thành một đứa bạn không ra gì – Living my youth.

  2. Mình từng đi khám và chuẩn đoán trầm cảm hơn 3 năm trước. Thời gian đó có một vài sự thay đổi khá lớn và mọi thứ cứ đi ngược lại những suy tính của bản thân, tương lai mờ mịt. Mình đã nghỉ học và về nhà với suy nghĩ bệnh sẽ khỏi và không dùng thuốc. Mình cũng chưa từng đi khám lại lần nào. Bản thân mình cũng nhận thức được bệnh mình có lẽ chưa khỏi hẳn. Nhưng mình không thể đề cập nó với gia đình, vì gia đình mình tránh né nó, mình hiểu, vì gia đình không muốn mình nghĩ về nó rồi tự suy diễn. Mình kể với bạn thân, nhưng dường như họ cũng tránh né, có lẽ vì họ cũng không biết phải đối mặt như thế nào. Mình cũng nghĩ bệnh mình chỉ nhẹ thôi, nên với những suy nghĩ như tự dằn vặt bản thân hay ý muốn tự tử, mình đều tự nỗ lực vượt qua được. Và mình hài lòng với cái thế giới nhỏ tự tạo ra của riêng mình. Nhưng đôi khi mình cảm thấy rất hoang mang, nhất là mỗi khi một mình trong đêm khuya như thế này, mình thích đêm lắm, thậm chí chỉ muốn ngủ cả ngày nhưng đêm thì có thể thức trắng, vì mình cảm thấy bình yên và riêng tư, nhưng đêm khiến những suy nghĩ mình cố bỏ lơ lại hiện hữu, rút cục mình là ai, mình sẽ cứ sống như vậy thôi sao? Gánh nặng gia đình, là con cả phải lo toan nhiều thứ, còn phải làm bố mẹ hãnh diện. Gánh nặng cuộc sống, tốt nghiệp một trường có tiếng thì cũng phải bằng người này người kia. Gánh nặng gia đình tương lai, liệu mình có thể tìm được ai chấp nhận con người thực của mình hay không? Nhiều lúc muốn tâm sự về “nó” cho đứa bạn thân, nhưng rồi lại nghĩ chỉ thêm ngại ngùng mà thôi, vì cả hai đứa sẽ chẳng biết nói gì tiếp theo. Lần nào nghe đến câu “Trong một góc nào đó của tâm hồn, có phải bạn đang khóc không?” là lại nghẹn ngào 😦

    Thích

    • Chào bạn , 🙂
      Phản hồi comment của bạn vì mình thấy giống mình quá. Mình cũng đã từng trải qua thời gian tự cô lập bản thân mình ( mình chưa đi khám bao giờ nên không biết có phải trầm cảm hay không ). Và mình hiện đang tự nỗ lực để vượt qua nó. Nhưng việc này thật không hề dễ vượt qua chút nào, nhất là khi mình vượt qua nó một mình.
      Cứ khi đêm về là mình lại suy nghĩ nhiều lắm, những suy nghĩ cứ vùn vụt qua đầu mình không tắt. Những suy nghĩ đại loại kiểu ” mình là ai chứ, mình đâu đủ tốt, đâu đủ xứng đáng để được yêu thương, để được trân trọng đâu ” cứ ám ảnh mình hoài. Dù cho đã đọc sách , đi học về yêu thương bản thân rất nhiều. Vậy mà mình vẫn cứ bị ám ảnh mãi. Nhiều đêm dồn nén quá, phải chạy lên sân thượng khóc một trận cho đã. Nhiều lúc mình nghĩ, rõ ràng mình đang có rất nhiều điều kiện hạnh phúc hơn rất nhiều người mà, lẽ ra phải vui phải hạnh phúc chứ, tại sao sâu thẳm trong trái tim này chỉ cảm thấy cô đơn và buồn bã thế này ?!

      Thích

  3. Mình nghĩ rằng mình cũng đang rơi vào trầm cảm mất rồi. Mỗi sáng thức giấc là một điều khủng khiếp với mình, mình chỉ muốn nằm lại, muốn trốn mãi ở nhà. Việc đứng lên thay đồ và bước chân ra ngoài để gặp mọi người khiến mình ngao ngán, mình lần lữa để được nằm lại thêm một lúc, thêm một lúc,… cho đến khi trễ hẹn, rồi lại tự trách bản thân vì điều đó. Mình biết điều gì đẩy mình vào vòng xoáy ấy nhưng lại không biết làm thế nào để thoát ra. Mình thấy sợ, thấy mơ hồ, muốn ngủ nhưng không dám ngủ, biết là phải chăm sóc bản thân nhưng lại cố tình bỏ bê nó.

    Thích

  4. Pingback: Ngày mưa rả rích – Tiệm Bình Yên

  5. Mình dường như không thể thắng được nó. Cố gắng thật nhiều rồi cũng thất bại. Ý nghĩa muốn chết cứ luôn hiện hữu. Chưa bao giờ thấy bất lực, bế tắc như vậy. Mỗi đêm với những giấc mơ, cơn ác mộng hoặc cơn trằn trọc khó ngủ khiến tâm trí mình ko đủ tỉnh táo nữa. Cơ thể mình h kiệt quệ. Thu mình lại trong vỏ ốc bây h khiến mình thấy an toàn. Ở một mình khiến mình thấy dễ chịu hơn nhiều. Nếu thấy cuộc đời này quá u tối, cuộc sống này quá chán chường không thể tin tưởng được ai thì liệu bạn có muốn tiếp tục. Ai cũng muốn mình phải sống đúng với con người mình nhưng họ đâu biết họ không phải mình họ không hiểu những gì mình đã chịu đựng.

    Thích

  6. mình có 1 người bạn và hầu như cái bài này nó giống gần hết vs cuộc trò chuyện trước đây của chúng mình. Giống như là người đó đã học thuộc kịch bản rồi diễn ra cho mk thấy vậy, nhưng k bk cậu ấy có nghĩ thế k? Hỏi thì bảo k phải nhưng mk vẫn nghi lắm cơ, mk cũng k né tránh, chỉ mong bạn ấy nói để rồi cùng giải quyết thôi ._.

    Thích

  7. Chào cả nhà. Đọc bài này cũng như comment của mọi người, mình thấy mình không phải người duy nhất phải chống chọi với rối loạn lo âu. Mình đã cảm nhận vấn đề của mình được gần 5 năm rồi và đến mãi tuần trước mình mới chịu ngỏ lời với ba mẹ về vấn đề của mình. Mình được chẩn đoán vấn đề như trên và được đều trị bằng thuốc kết hợp điều trị tâm lý. Trước đây và đôi khi bây giờ, mình cảm thấy vô cùng tuyệt vọng về con người mình. Kiểu như là con trai nhưng không mạnh mẽ, hay có những suy nghĩ lung tung… Ngay cả người nhà mình cũng hay cho mình là có những suy nghĩ vu vơ. Mình cũng buồn lắm mà nghĩ lại tất cả những điều mình trải qua chỉ mình biết, có ai thay mình cảm nhận đâu mà có thể hiểu 100% cảm giác của mình. Và mình tiếp tục chiến đấu với “con chó mực” ấy từng ngày, từng giờ.
    Mình biết trang beautiful mind Vietnam cũng đã được vài tháng. Trang web là nơi mình tìm những người có hoàn cảnh giống mình và biết rằng mình không đơn độc trong cuộc chiến này. Mình xin cảm ơn anh chị đã và đang thực hiện project này vì đã giúp cho những người như mình có được nơi có thể thoải mái chia sẻ suy nghĩ, tìm được hy vọng và mental health không còn là điều mơ hồ đối với người Việt Nam.
    Chúc cả nhà luôn mạnh khỏe và bình an
    Yêu cả nhà nhiều.
    From Saigon with love

    Thích

  8. Chào các admins và các bạn độc giả! Em đã theo dõi beautifulmindvn từ lâu lắm rồi! Em không biết bắt đầu câu chuyện từ đâu nhưng em chắc chắn mình đã bị trầm cảm khá lâu và trong một khoảng thời gian dài. Em đã đọc bài viết này một cách sơ sài trước khi em quyết định xem 13 Reasons Why. Bản thân em không thể tin được là em đồng cảm với nhân vật Hannah Baker trong từng chi tiết nhỏ nhặt của bộ phim vì em đã trải qua những giai đoạn đó trong khoảng thời gian học cấp 2 và cấp 3 rồi trừ việc không bao giờ có vụ em không tỉnh táo đến mức để bản thân bị rape. Thật ra em không có ngoại hình gì nổi bật hay tài năng như Hannah chỉ là em đã bị cô lập và tẩy chay bởi những người xung quanh trong khoảng thời gian hồi còn là học sinh trung học. Và sự thật là em không bao giờ kể chuyện hay tâm sự về vấn đề này với má của em ạ! Bản thân em tự mình nhận định tình trạng bệnh là bị trầm cảm, rối loạn lo âu, rối loạn hoảng sợ, rối loạn ăn uống, rối loạn ám ảnh cưỡng chế, rối loạn lưỡng cực và tự làm đau bản thân(em đã từng chà xát vùng da mặt bị tổn thương và em không nhớ ra lý do vì sao). Hiện giờ em đang ở trong trạng thái trầm cảm của RLLC và em cũng không rõ nguyên do vì sao? Em đang cố vượt qua giai đoạn này từng ngày. Em đã ngưng sử dụng aspirin và các loại thuốc có liên từ hơn 9 tháng nay rồi ạ! Tầm khoảng 2 tháng trước là khoảng đầu tháng Ba, em bị chẩn đoán bị nấm tai(mức độ nhẹ), trong khoảnh khắc đó em từng có ý muốn chết vì lo lắng mình sẽ không được nghe thấy gì nữa vì em rất thích nghe nhạc đặc biệt là âm nhạc của Taylor Swift(em chỉ nghe nhạc và em yêu âm nhạc của Taylor thôi, những chủ đề liên quan khác em không quan tâm lắm). Em thú thật em chỉ cảm thấy tâm trạng của bản thân khá hơn khi nghe nhạc của Taylor Swift thôi dù em có nhạc của rất nhiều nghệ sĩ khác nhau nữa(bao gồm có nhạc Hoa, Hàn, Nhật. Bây giờ thì nấm tai(bên tai phải) đã đỡ rất nhiều rồi ạ!
    Thật ra người nhà đã nhận ra nhiều điểm bất thường của em và đã cho em đi chữa bệnh ở trạm xá(phòng khám Đông Y) trong nhà thờ có mẹ đỡ đầu của em ở(và em đã tá túc ở nhà thờ đó từ 23/05/2017 – 22/07/2017). Nhưng em cảm thấy không khá hơn dù không ai đối xử tệ với em nhưng em cảm thấy khó xử, bất thường một cách kỳ lạ. Ngày trở về nhà mọi chuyện càng trở nên không khả quan hơn và em đã lao đi kiếm việc làm và làm việc hơn 12 tiếng mỗi ngày nhưng sau đó em đã bỏ công việc đó sau một tháng. Em cũng không thể hiểu được nổi bản thân mình. Nhưng em chắc chắn bản thân còn nhớ là đã nghe Look What You Made Me Do trên YouTube sau khi báo cáo quản lý xin thôi việc. Sau khi nghe Look What You Made Me Do xong thì em chỉ muốn khóc thôi. Em đã không biết vì sao bài hát lại nói lên hết những tâm tư cảm xúc của mình trong một khoảng thời gian dài như vậy và câu nói gây sốc nhất bài hát là: “I’m sorry! The old Taylor can’t come to the phone right now!”. Em biết chắc chắn bài hát đó đã nói lên những cảm xúc hỗn loạn của Taylor trong một khoảng thời gian dài đấu tranh với truyền thông và những người liên quan khác(thật ra em là Swiftie 9 năm từ năm 2009 tới tận bây giờ). Em không biết mọi người cảm thấy thế nào nhưng đối với em rằng em quá sốc khi nghe Look What You Made Me Do. Nhưng sự kiện đáng nhớ cho em là khi em quyết định đi xem phim Bad Genius một mình ở CGV Golden Plaza. Em đắn đo suy nghĩ rất nhiều và quả là em không hối hận một chút nào dù kết phim là một kết thúc mở. Đến tận bây giờ em không giờ quên câu nói của Lynn nói với Bank: “Cho dù cậu không gian lận với cuộc đời thì cuộc đời cũng sẽ gian lận với cậu thôi” và câu nói không thể không chuẩn hơn của cô hiệu trưởng: ” Hôm nay là bạn, ngày mai là thù thì cũng là chuyện bình thường thôi mà” và các rất nhiều câu nói để đời khác của Pat và Grace nữa(em đã xem phim đó 2 lần và em vẫn muốn xem nữa). Lúc đó là em đang trong trạng thái hưng cảm của RLLC.
    P/s: Điều đáng nói ở đây là em đã từ bỏ công việc ở KizCiti sau 6 tháng làm việc. Và em đang tập trung viết bài và em chuẩn bị ôn thi IELTS ở VUS. Chiều T3 tuần sau là bắt đầu khoá học ở VUS rồi ạ!

    Thích

  9. Em xin lỗi vì những lần rối loạn lo ấu ấy đã khiến anh tổn thương, đã khiến anh nghĩ rằng em không coi trọng anh. Thực sự để nói ra hết những gì nghĩ trong đầu đối với em thực sự khó, nó gần như là không thể. Mấy hôm nay anh làm việc mệt rồi, em không muốn anh nghĩ nhiều nữa. Làm xong sớm rồi đi nghỉ anh nhé. Thương anh ❤

    Thích

Bình luận về bài viết này