Dành cho cậu trong những ngày tăm tối nhất

Lời người biên tập: Đây là một thông điệp rất đẹp để gửi đến những người đang phải sống chung với chứng rối loạn tâm lý của bản thân mình. Dù có trắc trở thế nào, chỉ cần chúng ta tiếp tục hít thở, tự dặn mình rằng mỗi ngày là một ngày mới, thì biết đâu đến một tương lai nào đó, tất cả chúng ta sẽ được chữa lành.

IMG_20170416_125932_559.jpg

***

Mình biết sự trỗng rỗng mà cậu đang cảm thấy lúc này. Mình cũng cảm nhận y như vậy. Mình hiểu cảm giác mong muốn được kéo chăn che kín mình và không bao giờ phải rời khỏi giường nữa. Mình cũng muốn vậy mà. Mình biết cảm giác mong muốn được chạy về ký túc xá để được khóc nức nở và cảm thấy rằng lối thoát duy nhất chỉ là cái chết. Mình hiểu việc bị ruồng bỏ, và bị hiểu lầm là như thế nào. Vì mình cũng đang cảm thấy như vậy.

Mình cũng hiểu cảm giác mong muốn được nhớ đến, được nhìn thấy và được lắng nghe. Mình biết cảm giác như thể đó là lỗi của cậu. Nhưng cậu này, nó không phải là lỗi của cậu đâu. Cậu không thể bỏ cuộc vào lúc này. Cậu đã đi quá xa chỉ để nhận được những điều này.

Cậu muốn được nhớ đến với nụ cười lan toả, cái cách cậu làm cả căn phòng bừng sáng, cái cách cậu hát và nhảy mà không cần bận lòng đến thế gian. Cậu hi vọng mình là người xứng đáng được thương yêu. Cậu không muốn được nhớ đến như một cô gái đã tự kết thúc cuộc đời mình. Cậu không muốn được nhớ đến như một cô gái với chứng rối loạn ăn uống. Cậu thật sự lớn lao hơn thế.

Cậu đã thay đổi. Cậu không còn là cậu của ba năm về trước. Cậu đã bước ra với nhiều vết sẹo hơn và cả những mục đích cuộc đời. Nhiều đau buồn và mất mát hơn, và cũng nhiều hơn nữa những nụ cười và thành công. Cậu đã nhìn thấy sự yếu đuối và cả sự thật rồi.

Cậu đã khóc trong văn phòng bác sĩ và khóc một mình trên sàn nhà tắm. Cậu đã ngồi trong phòng trị liệu và nghe rằng cậu sẽ chẳng thể nào tốt hơn. Cậu cũng đã ngồi trong phòng trị liệu với sự chấp nhận hoàn toàn và cả tự do. Cậu đã khóc một lần nữa. Cậu đã buông đi và lại níu lấy thật chặt một lần nữa.

Mình biết điều này rất khó khăn. Mình hiểu.

Cậu phải tiếp tục bởi vì còn quá nhiều điều để làm và để nhìn thấy. Cậu vẫn còn nhiều người để gặp và nhiều cuộc đời hơn để chạm vào.

Cậu có buồn cũng không sao cả, và hãy hiểu rằng cậu không phải là nỗi buồn của cậu. Cậu không phải là những điều đã làm tổn thương cậu. Cậu không phải là những cuộc tranh đấu của mình. Cậu có cảm thấy như thế này cũng chẳng sao.

Cuộc sống có thể là một điều gì đó rất đặc sắc. Rời khỏi giường của mình. Giơ một chân ra trước mặt người khác. Vỗ về thú cưng của một người lạ. Đến trường bằng một con đường khác. Leo lên giường vào lúc bảy giờ sáng và thức dậy vào năm giờ chiều. Tạo ra con đường riêng cho bản thân. Nếu nó làm cậu hạnh phúc, hãy cứ làm. Những điều tốt đẹp hơn rồi sẽ đến.

Đây là Mình cho phép cậu đến khi điều ấy không còn cần thiết nữa. Vui vẻ cũng tốt. Cười nói cũng được. Bất cần cũng chẳng sao. Chăm sóc bản thân mình thì chẳng có gì là sai. Là chính mình thì chẳng có gì là sai. Chẳng có gì là sai với cậu cả.

Mình mong cậu sẽ có một ngày. Mình không thể đợi đến một ngày khi mình có thể chúc cậu “một ngày tốt lành,” và cậu sẽ mỉm cười với mình, vì cậu biết cậu sẽ có một ngày như thế.

Nguồn: The Artelier

Dịch: Hoại Băng

Ảnh: Khánh Linh

Một suy nghĩ 2 thoughts on “Dành cho cậu trong những ngày tăm tối nhất

  1. Pingback: light. – la ville de la pluie

Bình luận về bài viết này