Về chúng tôi

Chúng tôi là những chuyên gia người Việt Nam đang làm việc ở nhiều lĩnh vực khác nhau bao gồm khoa học xã hội, khoa học máy tính, sinh học và Y dược học. Chúng tôi làm việc với nhau qua mạng vì tất cả mọi người đều đang học tập và công tác ở các nước khác nhau như Việt Nam, Singapore, Mỹ.

Người có ý tưởng sáng lập ra Beautiful Mind VN là một người đã có mental disorders 13 năm, cụ thể là panic disorders và OCD – hiện tại đang làm nghiên cứu về khoa học máy tính và dữ liệu tại Singapore. Lý do thì rất nhiều, nhưng chúng tôi hy vọng rằng nếu có nhiều người đọc những mẩu kiến thức nho nhỏ này hơn, thì quan điểm của mọi người về các bệnh tâm lý, rối loạn tâm lý và tâm thần có thể được thay đổi và cải thiện; tránh những tổn thương không đáng có cho những người bị bệnh.

Working's corner by K.

Working’s corner by K.

Những người mắc rối loạn tâm lý hay tâm thần dù là tạm thời hay lâu dài, về mặt cơ bản vẫn là những người hết sức bình thường và đáng được quan tâm, chú ý hơn một chút so với những người khác. Đa phần họ là những cá thể nhạy cảm, đã hoặc đang bị tổn thương mà họ không thể nói cho ai biết một phần vì xấu hổ, một phần vì sợ hãi. Trên tất cả, họ là những cá thể không may bị mắc bệnh vì không ai muốn trải qua những trải nghiệm như vậy.

Những người nổi tiếng trên thế giới cũng có khá nhiều trường hợp mắc các bệnh rối loạn về tâm lý hay tâm thần. Điển hình như thiên tài Tesla – người mắc chứng OCD (rối loạn ám ảnh cưỡng chế), Einstein – mắc chứng tự kỷ (autism) từ hồi còn nhỏ. Hay diễn viên Johny Depp – đã bị ảnh hưởng tới công việc diễn xuất của anh vì anh bị rối loạn hoảng sợ (panic disorders) kéo dài vài năm. Roy Khan – ca sĩ nổi tiếng trước đây của nhóm nhạc metal Kamelot với chất giọng rất truyền cảm, cũng bị ảnh hưởng bởi chứng rối loạn lo âu và rối loạn hoảng sợ trong nhiều năm liền. Nhưng họ vẫn là những người thành công, mạnh mẽ và truyền cảm hứng cho rất nhiều người bình thường khỏe mạnh khác.

Không chỉ có panic attacks, rất nhiều người nổi tiếng còn mắc chứng rối loạn lưỡng cực (Bipolar), trầm cảm hay OCD Source: CBT4PANIC

Không chỉ có panic attacks, rất nhiều người nổi tiếng khác còn mắc chứng rối loạn lưỡng cực (Bipolar), trầm cảm hay OCD
Source: CBT4PANIC

Vì vậy, hãy tìm hiểu để thông cảm, yêu thương và có cách cư xử đúng với họ. Bởi không ai có thể biết được nếu như một ngày nào đó có người trong gia đình bạn bị mắc, hoặc chính bản thân bạn cũng có lúc bế tắc, cảm thấy cuộc sống quá khó khăn, dẫn đến những rối loạn tạm thời như vậy; thì chúng tôi tin rằng những tâm sự, câu chuyện, những mẩu kiến thức nhỏ này có thể giải tỏa được phần nào những khó khăn và đau khổ trong bạn.

Cảm ơn các bạn đã ghé thăm Beautiful Mind VN.

Lưu ý: Đây chỉ là kênh thông tin mang tính chất tham khảo. Mặc dù chúng tôi sẽ cố gắng hết sức để những kiến thức về lĩnh vực này luôn đạt tới độ chính xác nhất định và được cập nhật thường xuyên, tuy nhiên người đọc vẫn nên tìm đến các phòng khám, trung tâm có chuyên môn cao để được tư vấn và điều trị.

Một suy nghĩ 33 thoughts on “Về chúng tôi

  1. E nhập viện tâm thần 5 tuần rồi chị ạ. E về nhà dưỡng bệnh 3 tuần rồi. BS bảo e bị phản ứng stress trầm trọng và rối loạn thích ứng. E bị tai nạn giao thông ngày 6.7 rồi 9.7 e vô trại luôn đó chị. Giờ e ổn rồi. E nhắn tin để chị đừng lo cho e nha. E khoẻ. Ăn được ngủ được lắm chị ạ !!!

    Đã thích bởi 5 người

  2. Em chào các anh chị
    Em là nam 18 tuổi, em xin chia sẻ về chứng mộng tưởng của em, mong anh chị có thể giúp em thoát khỏi nó.
    Em đang là sinh viên. Không phải thuộc dạng ít nói, cũng biết cười đùa nhưng em là người mà trong đầu luôn nghĩ đến việc người khác nghĩ thế nào về mình. Hơn hết, em là đứa luôn mộng tưởng, mộng mơ, đến nỗi em không làm chủ được tâm trí. Trong đầu em luôn suy tưởng về việc thể hiện
    cái tôi của mình. Ví dụ như khi xem một video về lễ hội âm nhạc, em suy tưởng mình là 1 dj đang đứng trên sân khấu với bao ánh mắt ngưỡng mộ, khi thì là nhạc công chuyên nghiệp, khi thì là người giàu có… ; em luôn suy tưởng mình là người mà mọi người đều yêu quý, ví dụ như khi em bước vào lớp em lại suy tưởng rằng các bạn gái hướng về mình như mình đặc biệt lắm mặc dù em biết thực tế không phải vậy, em còn bị ám ảnh bởi việc tỏ ra cool ngầu trong lớp, và suy xét xem người khác suy nghĩ về mình thế nào. Em luôn muốn người khác nghĩ về mình tốt đẹp. Đây không phải là vấn đề to lớn nếu nó có chừng mực. Nhưng nó ám ảnh em đến nỗi em chẳng thể tập trung để học hay làm việc gì khác, khi tâm trí em không có gì để suy nghĩ thì những suy nghĩ đó lại đến và em không sao kiểm soát được, em cũng không biết sao nữa, như kiểu nó từ trong vô thức. Em cố gắng chuyển suy nghĩ về hướng khác nhưng hầu hết đều thất bại. Cảm xúc cũng kéo tới ồ ạt như những suy nghĩ, cảm giác tự hào như khi nghĩ mình nổi tiếng… . Em thừa nhận em đã lún sâu vào mộng tưởng từ rất là lâu rồi. Chắc khoảng 6-7 năm. Nhưng đây là giai đoạn mà em thấy lo sợ nhất, em không tài nào ngủ được mà chỉ lên giường và suy nghĩ cứ tới. Ví dụ hôm đó có một “cách thức thể hiện tồi” (em không biết tả làm sao) như kiểu bị quê hay cái gì mà em thể hiện ra ngoài không cool ngầu như ý mình muốn thì em lại càng trằn trọc, thất vọng rồi lại suy tưởng mình làm điều ngược lại sự thật đã xảy ra. Em cảm giác được sự hưng phấn trong ảo mộng đó. Tự cười một mình…
    Em mong anh chị đọc bài này và hiểu vấn đề mà em đang đối mặt em tự gọi mình là “con nghiện mơ mộng”. EM THẬT SỰ MUỐN ĐƯỢC CỨU GIÚP
    vì em biết nó gắn với em lâu lắm rồi và không muốn kéo dài thêm nữa. Cảm ơn ạ.

    Đã thích bởi 1 người

    • Em oi,
      Chị cảm giác như em giống anh trai chị, nhưng anh chị còn bị trầm cảm nặng nữa. Anh chị vẫn đang điều trị bằng thuốc và tái khám định kỳ hàng tháng. Chị nghĩ điều quan trọng nhất là em phải chia sẻ điều này với những người thân nhất. Để họ hiểu và giúp em. Đây không phải là điều phải xấu hổ vì đây là bệnh trạng do não bộ gây ra và mình không kiểm soát được nó. Điều may mắn là em không phải người sống khép kín. Cố lên em nhé. Chị và gia đình vẫn đang cố gắng rất nhiều để hiểu anh và giúp anh ấy vì anh chị là dạng người nhạy cảm nhưng ít nói, không bao giờ chia sẻ điều gì cả.

      Thích

    • Bạn có thể đi học võ aikido. Hoặc có thể đọc sách về các vĩ nhân mà tính cách của họ rất trầm lắng, khiêm tốn. Khâm phục, ngưỡng mộ họ là nhân lành để bạn thoát khỏi ảo tưởng thèm khát mình là quan trọng. Hoặc bạn có thể sám hối trước trời những suy nghĩ ảo tưởng và xin nguyện được dẫn dắt về một đời sống khiêm cung, kín đáo, lợi ích cho mọi người.

      Thích

    • chào anh, em có một người bạn như anh và cũng giống hệt luôn á. Nó bình thường không sao cả, cũng không trầm cảm hay như nào nhưng cũng mộng tưởng giống anh đó. Nó cũng hay tâm sự với em nó không tập trung được vì bị mộng tượng xâm chiếm đầu óc ấy. Vì dì em là bác sĩ nên em có nghe dì tư vấn cho nó. Nói chung là mộng tưởng của anh giống như một thói quen rồi, khi rảnh anh lại mang nó ra dùng. Vậy thì anh cần một thói quen khác để thay thế vào. Con bạn em khi không có gì để suy nghĩ nó sẽ mộng tưởng như nó là idol nữ xinh xắn như nào trước mặt các nam thần của nó hay nó được mọi người yêu quý, bla bla. Khi những lúc rảnh rỗi như vậy anh thử cách nghe nhạc, đọc sách, xem phim để bản thân quên đi những ý nghĩ đó. Anh có thể suy nghĩ, nhưng là suy nghĩ về nhân vật trong phim hoặc trong sách đấy ( kiểu thấy nhân vật đấy khổ này hay dự đoán trước tình tiết phim,…). Hoặc anh có thể thử học các môn học mới để trí óc luôn bận rộn. Nếu như anh lúc nào cũng có suy nghĩ ngược lại thì thử biến suy nghĩ thành hiện thực xem sao nhé. Con bạn em nó sau khi áp dụng phương pháp đấy, em cũng không rõ hiệu quả lắm không. Chỉ là dạo trước em hỏi nó dạo này còn suy nghĩ lung tung nữa không nó bảo 11 học mệt lắm, lúc nào cũng phải học học học như trâu như bò chả có thời gian suy nghĩ đến mấy cái đấy nữa.
      Chúc anh vui vẻ!

      Đã thích bởi 1 người

    • Mình cũng trải qua những cảm giác như bạn và mình hiểu việc này khiến bạn gặp khó khăn không thể trải lòng với những người khác.Mình không biết mọi chuyện hiện giờ tiến triển như thế nào với bạn nhưng nếu bạn cần một người lắng nghe và không phán xét thì mình luôn sẵn sàng nhé.
      Và những suy nghĩ mình nghĩ cố gắng gạt bỏ không phải là một biện pháp hiệu quả vì chính bản thân cậu cũng đang hưởng thụ nó mà

      Thích

    • Chào a skyoi,thời điểm a viết những dòng tâm sự trên là vào 2 năm trước, bây giờ a đã 20 tuổi rồi, không biết liệu a đã khá hơn lúc trước chưa? Đọc được những dòng trên, e càng có 1 sự đồng cảm và thấu hiểu với a hơn, vì e cũng đã và đang trải qua như vậy!!! E hiện tại đang học lớp 11 và có lẽ e cũng nghĩ đây là những diễn biến tâm lí hết sức bình thường của tuổi dậy thì. E cũng rất hi vọng rằng một vài năm nữa cái cảm xúc này sẽ nhanh chóng biến mất và e cũng đáng rất cố gắng học cách kiểm soát, ổn định và yêu thương bản thân hơn. E rất hiểu cảm giác của anh, khi luôn để ý những đánh giá của người khác, sợ làm mất lòng người ta và luôn mơ tưởng về một cuộc đời màu hồng hơn, đẹp đẽ hơn rồi lại bị vỡ mộng!! Dù sao thì đây cũng chỉ là đôi lời tâm sự nho nhỏ của em, và anh hãy nhớ rằng a không phải người duy nhất bị như vậy!! Hi vọng chúng ta có thể chia sẻ cùng nhau những câu chuyện nội tâm, để rồi cùng nhau vượt qua dễ dàng. Có một người đồng hành luôn tốt hơn 1 mình, nhỉ? ^^ Chúc anh luôn thành công và gặp nhiều điều tốt lành trong cuộc sống :>

      Thích

  3. Em chào chị.
    Em có quen một bạn nữ là hủ. Do đọc quá nhiều đam mỹ nên bạn đó có tư tưởng là “Chỉ có đàn ông là dành cho nhau” và bắt đầu không thích con trai nữa mà chuyển sang thích con gái. Vậy bạn đó bắt đầu trở thành đồng tính hay sao ạ?

    Thích

  4. Chào Skyoi, chị đã đọc được triệu chứng “con nghiện mơ mộng” của em. Chị nghĩ đây chỉ là sự thay đổi tâm lý ở độ tuổi dậy thì. Vì là độ tuổi khá mơ mộng, em hoặc 1 số người rơi vào trường hợp “quá mức” 1 tí. Chỉ cần gán vào đầu mình 1 câu thần chú “nên khiêm tốn và suy nghĩ thực tế 1 chút” thì chắc cơn nghiện mơ mộng của em sẽ giảm bớt. Chúc em thành công!

    Thích

    • Anh/chị ơi, em là con trai 18 tuổi cũng hay bị mơ mộng như bạn Skyoi, có điều bệnh này càng lúc càng nặng vậy. Em thử nhiều cách rồi cũng ko thoát được “cơn nghiện mơ mộng”. Em thử kiểu suy nghĩ “ngưng mơ mộng đi, mày nhìn vào thực tế đây này” cũng không xong, em cũng cố tập thói quen khác, đi tập võ, chơi đàn (hiện nay vẫn còn) cũng không được. Lúc nào em cũng bị ám ảnh bởi mấy cái ảo tưởng đó. Giờ em thấy cực kì khó tập trung mà làm việc được. Cứu em với!!
      Em còn 1 bệnh nữa là quá lo lắng. Lúc em làm bài thi, một bài toán kiểm tra đáp số 5-6 lần, nộp bài tập lên web cũng phải tải lại xem code có chạy không mặc dù đã check trên máy rồi (em học CNTT), ký tên vô sổ điểm vẫn phải mượn lại của giảng viên xem có ký nhầm không, ra khỏi nhà không nhớ tắt đèn chưa rồi cũng phải quay lại kiểm tra… mà đa phần kiểm tra lại thì em đã làm đúng rồi.
      Xin mấy anh/chị tư vấn giúp em. Em thuộc kiểu ít nói, ít giao tiếp xã hội, trước giờ toàn xem triệu chứng trên mạng rồi tự tìm cách trị cho bản thân. Em thấy càng ngày càng tệ nên mới lên đây nhờ anh/chị, mấy chuyện này em chưa cho ai biết hết.

      Thích

  5. chào các anh chị, em đang là học sinh năm cuối đại học, thỉnh thoảng cứ vào tầm 5 h chiều là em cảm thấy vô cùng chán nản, cảm giác buồn bã, bất an, không có hứng thú làm việc gì, thỉnh thoảng là em lai tưởng tượng ra những hoàn cảnh phi thực tế rồi mất ăn, mất ngủ,cảm giác đau ngực,buồn nôn. Trước đây em có dùng zoloft nhưng vì phản ứng phụ nên phải tạm dừng, bây giờ em dùng tạm dogmatil nhưng em thấy hiệu quả chỉ mang tính tạm thời, cho hỏi các anh chị có những phương pháp nào để xử lí cảm giác tiêu cực ấy ạ.

    Đã thích bởi 1 người

    • Chào em,

      Cho chị hỏi là em đã uống thuốc được bao lâu rồi? Và em bị như thế này trong bao lâu? Chị đoán là ở tuổi em và cũng đang năm cuối ĐH nên sẽ gặp nhiều áp lực căng thẳng, dẫn đến những thay đổi chút ít trong não bộ.

      Chị dùng các bước sau để giải quyết nó:
      1. Nghĩ rằng nó chỉ là suy nghĩ, mình không nhất thiết phải tin vào nó
      2. Fact: Ai cũng có những suy nghĩ kiểu vậy cả, ít nhất vài lần trong đời.
      3. Em viết ra những suy nghĩ vào 1 quyển sổ, và đánh giá xem chúng có thực tế không? Nếu điều tệ nhất có thể xảy ra thì sẽ là gì?
      4. Đau ngực, buồn nôn là do hormone căng thẳng (Adrenaline, cortisol) được sản xuất ra. Chứ nó hoàn toàn bình thường, vô hại.
      5. Em tập trung làm những việc khác. Những suy nghĩ lo âu hay khó chịu sẽ vẫn ở đó, nhưng em cần chấp nhận những cảm xúc đó, chấp nhận rằng nó đang ở đấy và đừng đuổi nó đi

      Em có thể tham gia group serene land nhé

      Chúc em vui khoẻ

      Linh

      Thích

      • dạ em uống thuốc cũng được gần 10 năm rồi ạ, cho em hỏi cứ tầm buổi chiều hoặ chập tối là em có cảm giác bí bách, cảm giác như tất cả mọi thứ đều vô nghĩa, xong những xuy nghĩ lung tung phi thực tế cứ hiên ra trong đầu, kể cả dùng lí trí lấn áp nó đi thì sau đấy vẫn không cảm thấy có hứng thú làm việc gì ạ

        Thích

  6. thua cac anh chi thinh thoang em co cam giac chan doi vo vong, boi roi ma khong co ly do do rang, co nhung luc em dung tam bia de lam cho do chan nan.Em ghet uong bia nhung bia lam cho cam giac kho chiu giam di (du chi duoc mot luc) vay cho em hoi cac lloai bia co anh huong gi xau den benh khong a?

    Thích

  7. Chào mọi người, em không hiểu em như thế nào nữa ạ. Lúc ở một mình là y như rằng em buồn và tuyệt vọng lắm, em nghĩ về tương lai một cách tồi tệ, em luôn muốn tự tử, em tưởng tượng rằng em sẽ chết như thế nào, cảnh tượng đám tang của em rồi em khóc. Nhưng mà tiếp xúc với bạn bè thì bth lắm ạ. H em thực sụe không biết mình sẽ lâm bào cảnh này bao lâu nữa. Em ám ảnh quá ạ

    Đã thích bởi 1 người

  8. Chào mọi người, em không biết phải nói làm sao đây về căn bệnh của em, nó là Tâm Thần Phân Liệt, em đang uống thuốc điều trị tại nhà. Em mắc bệnh từ nhiều năm nay, thời gian phát bệnh khoảng năm 2012-2013, đến năm ngoái thì bệnh trở nặng. Thời gian đầu do không hiểu về bệnh tâm thần lắm, nên không dùng thuốc ổn định, đến khi năm ngoái, 2017, Hiện tượng ảo giác âm thanh có tiếng nói xuất hiện trong đầu quá nhiều, khiến em làm những việc không bình thường lắm, nên nhờ anh trai tư vấn và tìm hiểu, em mới tìm hiểu nhiều về bệnh của mình. Hôm nay muốn xem lại bộ phim The Beautiful Mind về cuộc đời của John Nash, em vô tình thấy tranh web này. Hiện tại thì tình trạng em khá hơn lúc trước. Nhưng một số triệu chứng bệnh vẫn còn khiến em không sao thoát ra được. Chẳng hạn hiện tượng ảo giác âm thanh, hay suy nghĩ loạn tưởng, ảo tưởng, có những lúc có trạng thái hưng cảm, rất khó ngủ, và thức nhiều, lúc nào cũng căng thẳng đầu óc, đôi khi có nhức đầu, và có những lúc em rơi vào trạng thái trầm cảm, nó cứ buồn hoài, làm gì cũng không thấy vui. Bệnh khiến em không thể lao động được, tâm em không thể định lại như người bình thường, nó cứ lăng xăng chạy hết suy nghĩ này suy nghĩ khác. Mặc dù em có tập theo dõi hơi thở, cảm thấy khá hơn, nhưng không được nhiều. Trong giai đoạn bệnh, em hút thuốc và uống cafe, để kích thích tâm trạng, nhưng xong rồi cũng không thấy khá hơn bao nhiêu, và hiện tại em bị nghiện cà phê và thuốc lá, buổi sáng không có cà phê và thuốc lá em thấy không có tinh thần làm gì hết, dùng rồi thì bị kích thích, rồi căng thẳng và nhức đầu. Bệnh còn khiến em bị rối loạn giấc ngủ. Em đang cố gắng thay đổi, nhưng được một ,hai ngày rồi trở lại như cũ, hoặc chỉ cố gắng được vài tiếng. Theo em tìm hiểu thì Tâm thần phân liệt sẽ theo mình cả đời, thinh thoảng sẽ có những cơn tái phát. Bạn anh trai em cũng bị, thường bị ảo giác âm thanh và buồn chán, phải làm những việc lặt vặt để không phải nghe tiếng nói, và thường bị trầm cảm. Trong gia đình thì Dì em cũng bệnh, Dì em thì mới phát bệnh 1 năm trở lại đây. Liệu có cách nào để em vượt thoát được các trạng thái bệnh của Tâm thần phân liệt như loạn thần, suy nghĩ linh tinh liên tục, hoang tưởng hay không phải sử dụng chất kích thích, thoát khỏi ảo giác âm thanh, ngủ nghỉ bình thường và lao động được như người bình thường. Những lúc ổn định của em thì rất ngắn ngủi, nó không kéo dài được, thường tâm lý em sẽ không ổn định. Hiện tại thì em vẫn đang dùng thuốc đều hơn 1 năm nay. Liệu có cách để em có thể sống như người bình thường.

    Thích

  9. Chào các bạn, thật cảm ơn khi có nơi để mình nói những câu chuyện này.
    Gần đây có vẻ mọi thứ với mình trở nên trầm trọng hơn. Mình rất khó nói chuyện với mọi người, kể cả người lạ và người quen thân, không biết bắt đầu từ đâu và nói nội dung sao cho tốt. Trước đây với ai mình cũng thấy họ dễ mến và muốn làm bạn còn giờ mình không muốn nói chuyện với ai, hầu như với ai mình cũng thấy căm ghét thù hằn, dù chỉ mới tiếp xúc lần đầu, sau đó đến tối về lại hối hận vì ứng xử sai vì suy nghĩ sai. Tại thời điểm hành động đó thì mình thấy mình đúng đến khi về nhà nghĩ lại thì mình thấy mình sai rất nhiều. Thực ra việc này với ai cũng xảy ra nhưng tần xuất của mình trong2 năm gần đây dày hơn, và giờ thì ngày nào cũng có, hành động nào mình cũng thấy mình sai cả rồi.
    Mình không còn liên hệ với 01 người bạn thân vì cãi vã như vậy, mình sai, nhưng mình không biết phải nói sao để quay lại, và mình biết tính nó, rất khó để tha thứ cho mình.
    Mình dần xa cách với hầu hết những người bạn thân thiết.
    Mình sẵn sàng không nói một câu nào với người đối diện kể cả người ở cùng và đồng nghiệp. Vẫn là tại thời điểm đó trong hơn 2 tuần đó đều thấy mình đúng, đều nghĩ là những người đó thật tệ và nếu nói chuyện vs họ chỉ làm tinh thần mình đi xuống thêm vậy mình đang làm đúng. Thế nhưng đến giờ mình lại thấy mình bị cô lập, bị hắt hủi, biết là di mình, giờ phải làm khác đi, nhưng khi ở miệng mình lại luôn nghĩ họ sẽ dè bỉu coi thường mình)
    Lại nói, mình ko muốn thân thiết với ai đó vì mình luôn sộ những ước ao mong muốn của mình vào lúc cao hứng mình sẽ kể hết cho họ rồi một thời gian sau lại dần xa cách, những gì mình đã nói đã kể lại bị nói là người nói mà không làm được rồi lại bị dè bỉu, khinh ghét bởi chính những thứ mình tâm sự, kể lể…
    Giờ đến lúc mình muốn tìm ai đó để nói chuyện để ngồi cafe, uống cốc bia mà không thể tìm ra được một người… Thật là tệ hại.
    Mình 29 tuổi chưa từng có người yêu, có những anh chàng nói chuyện đến lần thứ 2 thì mình đã thấy họ xấu xí lắm lắm rồi không nói chuyện nữa, rồi đến giờ mình lại thấy không phải họ xấu xí mà là do mình nghĩ họ xấu xí, rồi giờ thì là mình có một tâm hồn xấu xí và tẻ nhạt nên không có ai ở bên.
    Suy nghĩ về việc sẽ rời đi, ko còn sống ở kiếp người này nữa tạm lắng trong năm nay vì bao nhiêu lần nghe chuyện bố mẹ thì thấy rằng nhất định ko được làm việc đó khi bố mẹ còn sống, nhưng nếu bố mẹ mình không còn thì mình sẽ ra đi.
    Gần đây mình cũng rất thích trẻ con nhưng để sinh ra một đứa trẻ mà hư và vô vọng như mình thì tệ quá, nên sẽ chẳng muốn có trẻ con.
    Lâu rồi không khóc được, ngồi trong giờ làm gõ mấy cái này mà khóc như mưa, cũng nhẹ lòng hơn, thật sự cảm ơn.
    Thực sự mình rất muốn thoát ra được cảm xúc xấu xí này, chỉ mong được quay lại như hồi xưa hồi còn học cấp 3, đại học khi mà nhìn cái gì cũng thấy đang yêu và đẹp khi mà mình viết ra được mấy câu trong nhật kí rằng chỉ cần đi dưới mưa rào những giọt nước mưa nặng hạt rơi ting tong trên đầu mũi rồi mũ… cũng thấy vui được,

    Đã thích bởi 1 người

  10. Chào mọi người ạ. Hôm nay em tìm đến fanpage thì thấy đã bảo tạm ngưng nên em xin lên đây chia sẻ ạ.
    Chuyện là dạo gần đây ở trường em có sứt mít với bạn bè. Sau đấy thì em bị cô lập. Em là một đứa rất dễ bị tác động từ bên ngoài, đặc biệt là lời nói. Bọn bạn kia thừa biết điều đó và ngày càng dùng lời khó nói để nói về em. Đúng là trong chuyện này em có phần sai, nhưng em đều xin lỗi tất cả và bảo từ nay về sau không dám làm phiền bọn bạn ấy, bảo sẽ như nước sông không phạm nước giếng. Bọn nó lại được nước lấn tới. Hằng ngày đến trường em rất sợ, lời nói ngày càng nặng hơn. Có hôm bọn nó giữa giờ học lại trêu rằng em bị trầm cảm. Em cảm thấy bản thân không có bệnh. Về nhà em đều vui vẻ và thoải mái. Em chỉ sợ đến trường, rất sợ bị bọn nó nói năng chỉ trỏ sau lưng. Em có chia sẻ với cô tâm lý của trường và mẹ, cả hai đều khuyên em nên mạnh mẽ. Em cũng rất cố gắng nhưng cứ đến trường thì tay chân em cứ run bần bật. Em rất sợ, em còn nghĩ đến việc chuyển trường nhưng đã biết chắc mẹ không đồng ý. Mỗi ngày đến trường với em như điện ngục, em thực rất sợ. Các bạn ở lớp cũng đã cô lập em, một phần là không quan tâm, phần khác là sợ bị vạ lây. Em xin mọi người cho em cách giải quyết ạ.

    Thích

    • Em còn thường cảm giác an toàn khi ở những nơi ít người và trong phòng tối. Em dần ít muốn ra khỏi nhà hơn. Sau đấy em còn hay bị mất cảm giác nữa (em đoán là chỉ nhất thời nên cũng chưa chia sẻ với ai). Nhiều lần nghe chuyện buồn hay sốc em thường bị mất cảm giác. Em hoàn toàn không cảm nhận được gì, sau đấy khoảng hơn 15’ em mới bắt đầu ngỡ ra và khóc. Em cứ nghĩ không có gì nhưng ngày càng trầm trọng hơn. Nghe tin điểm kém, người thân bị tai nạn,..những chuyện xấu, nếu là em lúc trước em sẽ phản ứng ngay còn bây giờ em hoàn toàn không có cảm giác gì, sau khoảng thời gian thì sẽ khóc. Em chả muốn tiếp xúc với ai bên ngoài cả, đến thức ăn em cũng không muốn ăn. Có nhiều lần em bị mất ngủ và thường xuyên khoa ngủ, giờ thì em sợ đến trường đến độ không dám ngủ, cứ sợ khi mở mắt ra lại phải đến trường, em sợ cảm giác ngồi trên ghế mà run bần bật ấy. Rất sợ. Mong em sẽ nhận được lời khuyên sớm ạ.

      Thích

  11. Tôi đang bị rối loạn lưỡng cực và đang lâm vào bế tắc cả về gia đình lẩn công việc, tôi đang không có người thân bên cạnh, tôi có bạn bè nhưng họ không hiểu được những gì tôi đang trải qua. Tôi cần ai đó có thể nói chuyện với tôi, có ai giúp tôi không?

    Thích

  12. E cảm thấy e như bị tự kỷ vậy. E lớp 12 là năm cuối cấp. Từ khi e học cấp hai e như bị bệnh ảo tưởng về bản thân. E biết chính e sẽ không bao giờ đạt được những gì mà e ảo tưởng nhưng e không ngừng nghĩ vào ảo tưởng đến nó. E thường tự nghỉ trong mình có hai con người tự nói chuyện như con tự kỷ. E hay tưởng tượng rằng người khác đang nói xấu minh dù đi đường hay làm gì e toàn bị ám ảnh vì điều đấy. E không dám nói với ai về tình trạng của e. Cái tôi của e quá lớn. Gia đình e còn là gia đình bảo thủ e không thể kể cho ai cả. E là học sinh cuối cấp nhưng e không thể tập trung học được. E luôn nghĩ người khác đang thích mình hay rất nhiều điều khác. E bị áp lực từ gia đình từ bạn bè. E không biết chia sẻ vấn đề của e với ai cả. E tự ti về bản thân e hay mặc cảm xã hội. E thực sự không biết e lên làm gì cả. E mong được giúp đỡ

    Thích

  13. Mình cũng bị trầm cảm 2 năm nay rồi. Mình có uống thuốc của bác sỹ nhưng đến lúc gần khỏi bác sỹ cho giảm liều thì mình lại bị lại. Cảm giác như nặng hơn vậy. Mình thấy nhiều người bị trầm cảm có triệu chứng lo âu, chán nản, buồn rầu là do cơn nó tự đến không rõ nguyên nhân, nhưng mình thì lại là do có những suy nghĩ tự nảy sinh trong đầu mình mà mình không muốn nghĩ đến nhưng nó cứ hiện ra, nó kinh khủng và tội lỗi lắm, mình không thể nói thẳng ra được vì nó quá kinh khủng, như là mong gì ước gì người thân bị rủi ro hay bị sao đấy … thậm chí còn tệ hơn nữa cơ. Mỗi lần như thế mình suy sụp hoàn toàn vì cảm thấy suy nghĩ đó quá tội lỗi và đối với bản thân mình là không thể chấp nhận được, từ đó mình rơi vào lo âu, chán nản và thất vọng, kèm theo nỗi lo lắng vì mình đã gây ra tội lỗi dù chỉ trong suy nghĩ. Có ai bị như mình không?

    Thích

Bình luận về bài viết này