Thông điệp mạnh mẽ của một nạn nhân bị tấn công tình dục tới kẻ phạm tội

Dưới đây là bức thư ghi lại tiếng nói của một nạn nhân của vụ hiếp dâm và tấn công tình dục mới gần đây xảy ra ở Mỹ. Thủ phạm là Brock Turner, một sinh viên của trường Đại học Stanford. Quan tòa tuyên án Brock Turner 6 tháng tù giam vì tấn công tình dụcmột phụ nữ ở khuôn viên trường Đại học. Nạn nhân của hắn ta, người đã chọn không tiết lộ tên thật của mình, đã nói thẳng với hắn ở buổi tuyên án, và đây là những gì cô ấy nói:

 

“Thưa quý toà,

Nếu có thể được, tôi muốn đối thoại trực tiếp với bị cáo trong phần lớn bản tường trình này.

Anh không biết tôi, nhưng anh đã ở trong tôi, và đó là lí do vì sao chúng ta ở đây ngày hôm nay.

Ngày 17 tháng 1 năm 2015 là một tối thứ Bảy yên tĩnh ở nhà. Bố tôi làm bữa tối, và tôi ngồi vào bàn ăn cùng cô em gái đang về thăm nhà vào cuối tuần. Tôi đang đi làm toàn thời gian, và lúc đó sắp đến giờ đi ngủ. Tôi đã định ở nhà một mình, xem TV và đọc sách, trong khi em tôi đi tiệc tùng với bạn bè. Sau đó, tôi lại nghĩ rằng tôi chỉ có một đêm với em gái nữa thôi, mình cũng chẳng có việc gì làm, vậy tại sao không chứ, có một bữa tiệc ngu ngốc cách nhà tôi mười phút, tôi sẽ tới, nhảy nhót như một con ngốc, và làm em tôi phải xấu hổ. Trên đường đến đó, tôi đùa cợt rằng bọn sinh viên nam sẽ có niềng răng. Em gái tôi trêu tôi vì đã mặc một chiếc gile len màu be như một bà thủ thư tới một buổi tiệc của hội huynh đệ. Tôi tự gọi mình là “đại mẫu,” vì tôi biết tôi sẽ là người lớn tuổi nhất ở đó. Tôi làm mặt xấu, bớt cảnh giác đi, và uống rượu quá nhanh mà không cân nhắc tới việc tửu lượng của mình đã giảm đi nhiều so với hồi tôi còn học đại học.

Điều kế tiếp tôi có thể nhớ được là mình đang nằm trên cáng trong một hành lang. Tôi đã nghĩ có lẽ mình đã ngất đi, và mình đang ở trong một văn phòng của trường. Tôi đã rất bình tĩnh và tự hỏi không biết em gái tôi đang ở đâu. Một anh cảnh sát giải thích rằng tôi đã bị tấn công. Tôi vẫn giữ bình tĩnh, chắc chắn anh ta đang nhầm người. Tôi có biết ai ở bữa tiệc đâu. Cuối cùng khi tôi được phép đi vệ sinh, tôi cởi bỏ chiếc quần bệnh viện họ đưa cho tôi, với lấy chiếc quần lót, và không cảm thấy gì cả. Tôi vẫn nhớ cái cảm giác khi hai tay tôi chạm vào da thịt trần truồng. Tôi nhìn xuống dưới và không thấy quần lót đâu cả. Mảnh vải mỏng manh đó, thứ duy nhất ngăn cách âm đạo của tôi và mọi thứ khác, đã biến mất và tất cả trong tôi câm lặng. Tôi vẫn không có từ nào để diễn tả cảm xúc của tôi khi đó. Để có thể tiếp tục thở, tôi nghĩ có lẽ cảnh sát đã lấy kéo cắt quần lót của tôi đi để làm bằng chứng.

Sau đó, tôi cảm thấy những chiếc lá thông đang cọ vào cổ tôi và bắt đầu kéo chúng ra khỏi tóc. Tôi đã nghĩ rằng có lẽ, chúng đã rơi từ trên cây xuống đầu mình. Não tôi đang cố thuyết phục lòng tôi đừng gục ngã. Bởi vì tiếng lòng của tôi đang nói, hãy cứu tôi, cứu tôi.

Tôi lê chân từ phòng này sang phòng khác với một chiếc chăn quấn quanh người, lá thông rơi lả tả đằng sau tôi, tôi để lại một nắm lá nhỏ trong mọi căn phòng tôi ngồi. Người ta bảo tôi kí vào mấy tờ giấy ghi “Nạn nhân Hiếp dâm” và tôi nghĩ chắc chắn đã có chuyện xảy ra rồi. Quần áo tôi bị tịch thu và tôi đứng trần truồng cho y tá cầm thước đo tất cả những thương tích trên người tôi và chụp ảnh chúng. Ba người chúng tôi ngồi chải lá thông ra khỏi tóc tôi, sáu bàn tay làm việc để lấp đầy một chiếc túi giấy. Để trấn an tôi, họ nói đấy chỉ là cây cỏ, cây cỏ mà thôi. Những chiếc tăm bông được cho vào trong âm đạo và hậu môn của tôi; tôi được tiêm phòng, uống thuốc, và một chiếc máy ảnh Nikon đã chiếu thẳng vào giữa đôi chân đang dạng ra của tôi. Trong tôi là những chiếc ống dài và nhọn, âm đạo của tôi bôi đầy sơn xanh để kiểm tra thương tích.

Sau một vài giờ, họ để cho tôi tắm. Tôi đứng đó kiểm tra cơ thể mình bên dưới vòi nước và quyết định, tôi không muốn có cơ thể của mình nữa. Tôi kinh sợ nó, tôi không biết có gì đã ở trong nó, nó có bị ô uế hay không, ai đã động vào nó. Tôi đã muốn cởi bỏ cơ thể mình như một chiếc áo khoác và để nó lại bệnh viện cùng với tất cả những thứ khác.

Sáng hôm đó, tất cả những gì họ kể lại cho tôi là tôi được tìm thấy đằng sau một chiếc thùng rác, có thể đã bị xâm hại bởi một kẻ lạ mặt, và rằng tôi nên đi xét nghiệm HIV lại đi vì kết quả thường không có ngay lập tức. Nhưng bây giờ thì tôi nên về nhà và sống như bình thường. Hãy tưởng tượng bạn phải quay lại đối mặt với thế giới chỉ với chừng đó thông tin. Họ ôm tôi thật chặt, và rồi tôi bước ra khỏi bệnh viện tới bãi đỗ xe, trên người là chiếc áo thun và quần thể thao mới họ đưa, vì họ chỉ cho phép tôi giữ lại vòng cổ và đôi giày.

Em tôi đến đón tôi, mặt ướt nhẹp vì nước mắt và vặn vẹo trong đau khổ. Ngay lập tức, theo bản năng, tôi muốn lấy đi mọi đau khổ của nó. Tôi mỉm cười và bảo con bé nhìn chị này, chị ở ngay đây, chị không sao, mọi thứ vẫn ổn, chị ở ngay đây mà. Tóc chị đã gội sạch, họ đưa chị dùng một thứ dầu gội kì lạ nhất quả đất, bình tĩnh lại nào, nhìn chị đi. Nhìn cái quần thể thao và chiếc áo thun mắc cười này, chị nhìn giống giáo viên thể dục quá đi mất, mình hãy về và ăn cái gì đó thôi. Em tôi không biết rằng ở dưới lớp quần áo, tôi có đầy vết cắt và băng gạc trên da, âm đạo của tôi đau nhức và đã ngả sang một màu sẫm kì lạ sau những lần chọc ngoáy, quần lót thì đã mất, và tôi thấy quá trống rỗng để tiếp tục chuyện trò. Rằng tôi cũng đang sợ hãi và kinh hoàng tột độ. Ngày hôm đó, chúng tôi đã lái xe về nhà và em tôi đã ôm tôi hàng giờ.

Bạn trai tôi không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng anh có gọi cho tôi hôm đó và nói, “Đêm qua anh đã rất lo cho em, em làm anh sợ quá, em về nhà an toàn chứ?” Tôi hoảng loạn. Đó là lúc tôi nhận ra rằng mình đã gọi cho anh vào đêm hôm trước trong cơn mê man rồi để lại một tin nhắn thoại mù mờ không thể hiểu nổi, rằng chúng tôi cũng đã nói chuyện qua điện thoại, nhưng câu chữ của tôi cứ dính hết vào nhau và anh đã rất lo sợ cho tôi, anh đã liên tục bảo tôi phải đi tìm em gái. Một lần nữa, anh hỏi tôi, “Chuyện gì đã xảy ra đêm qua vậy? Em về nhà an toàn chứ?” Tôi bảo có, cúp máy rồi oà khóc.

Khi đó tôi không sẵn sàng kể với bạn trai hay bố mẹ rằng thực ra, tôi có thể đã bị cưỡng hiếp đằng sau một cái thùng rác, nhưng tôi không biết là kẻ nào đã làm việc đó khi nào và bằng cách nào. Nếu tôi nói với họ, tôi sẽ thấy sự sợ hãi hiển hiện trên mặt họ, và nỗi sợ của chính tôi sẽ nhân lên cả chục lần, nên thay vì đó tôi đã vờ như mọi chuyện không có thật.

Tôi đã cố gắng đẩy việc này ra khỏi đầu, nhưng nó nặng nề tới mức tôi ngừng nói, bỏ ăn bỏ ngủ, không giao tiếp với ai. Tan giờ làm, tôi sẽ lái xe tới một nơi hẻo lánh để gào thét. Tôi không nói, không ăn, không ngủ, không giao tiếp với ai, và tôi bị cô lập khỏi những người tôi yêu thương nhất. Một tuần sau sự việc, tôi không nhận được cú điện thoại hay cập nhật nào về đêm hôm đó hay chuyện gì đã xảy ra với tôi. Biểu tượng duy nhất có thể chứng minh mọi chuyện không chỉ là một cơn ác mộng, là chiếc áo thun bệnh viện trong hộc bàn của tôi.

Một ngày nọ, tôi đang ở chỗ làm, lướt qua mục tin tức trên điện thoại, và tình cờ thấy một bài báo. Trong bài báo đó, tôi đọc và lần đầu tiên phát hiện ra cách tôi đã được tìm thấy khi đang bất tỉnh, tóc tai luộm thuộm với chiếc vòng cổ dài quấn quanh cổ, áo lót bị kéo ra khỏi váy, váy tuột khỏi vai và xốc lên quá hông, trần truồng từ mông cho đến bốt, hai chân dạng ra, và một kẻ tôi không quen đã lấy một vật lạ đâm vào trong âm đạo của tôi. Đây là cách tôi phát hiện ra điều gì đã xảy đến với tôi: ngồi ở bàn làm việc đọc tin tức ở sở làm. Tôi phát hiện ra điều gì đã xảy ra với tôi cùng lúc cả thế giới phát hiện ra điều gì đã xảy ra với tôi. Đó là lúc sự hiện diện của những chiếc lá thông trong tóc tôi trở nên hợp lí, chúng đã không rơi từ trên cây xuống. Anh ta đã cởi quần lót của tôi, ngón tay của anh ta đã ở trong tôi. Tôi còn không biết anh ta là ai. Tôi vẫn không biết anh ta là ai. Khi tôi đọc bài báo về tôi như vậy, tôi đã nói, đây không thể là tôi được.

Đây không thể là tôi được. Tôi đã không thể xử lý hay chấp nhận bất cứ gì trong những thông tin đó. Tôi đã không thể tưởng tượng được gia đình mình sẽ phải đọc về việc này trên mạng. Tôi tiếp tục đọc. Trong đoạn văn kế tiếp, tôi đã đọc một điều tôi không thể tha thứ được; tôi đọc được rằng theo anh ta, tôi đã thích điều đó. Tôi đã thích điều đó. Một lần nữa, tôi không có từ gì diễn tả nổi những cảm xúc này.

Ở cuối bài báo, sau khi tôi đã đọc tất cả những chi tiết sinh động về việc bản thân bị cưỡng hiếp ra sao, bài báo đã liệt kê những thành tích bơi lội của anh ta. Cô ấy đã được tìm thấy trong tình trạng còn thở, bất tỉnh nhân sự trong tư thế co quắp với chiếc quần lót cách bụng cô sáu inch. À còn nữa, anh ta bơi giỏi lắm. Thế thì hãy cho cả thành tích chạy bộ của tôi vào nữa đi, nếu đó là điều chúng ta đang làm. Tôi rất giỏi nấu nướng, viết vào đi, tôi cứ nghĩ cuối bài báo là chỗ bạn liệt kê các hoạt động ngoại khoá của mình để huỷ bỏ những điều kinh tởm đã xảy ra kia chứ.

Đêm hôm đó tôi bảo bố mẹ ngồi xuống và nói với họ rằng tôi đã bị xâm hại, rằng đừng xem tin tức vì nó tệ lắm, chỉ cần biết rằng tôi vẫn ổn, tôi vẫn ở ngay đây, và tôi không sao cả. Nhưng đang nói nửa chừng, mẹ tôi phải ôm lấy tôi vì tôi không thể tiếp tục đứng. Tôi không ổn chút nào.

Cái đêm sau khi sự việc xảy ra, anh ta nói rằng anh ta không biết tên tôi, rằng anh ta sẽ không nhận dạng được tôi, không nhắc tới bất kì cuộc hội thoại nào giữa chúng tôi, không nói lời nào cả, chỉ nhảy và hôn nhau thôi. Nhảy là một từ đáng yêu đấy; thế tức là nhảy kiểu búng tay xoay vài vòng, hay chỉ là những cơ thể cọ xát vào nhau trong một căn phòng đông người vậy? Tôi tự hỏi có phải hôn hít chỉ là những khuôn mặt dính vào nhau một cách vụng về không? Khi điều tra viên hỏi làm sao chúng tôi lại ở đằng sau một chiếc thùng rác, anh ta nói anh ta không biết. Anh ta thú nhận rằng đã hôn những cô gái khác ở bữa tiệc, trong đó có em gái tôi và nó đã đẩy anh ta ra. Anh ta thú nhận mình đã muốn ngủ với ai đó. Tôi là con linh dương bị thương trong đàn, đơn độc và mong manh, không thể tự vệ, và anh ta đã chọn tôi. Thi thoảng tôi nghĩ, nếu tôi không đi tiệc thì chuyện này đã không xảy đến. Nhưng rồi tôi nhận ra, nó vẫn sẽ xảy đến, chỉ là với một ai đó khác mà thôi. Bạn đang chuẩn bị bước vào bốn năm tràn đầy cơ hội với các cô gái say khướt và tiệc tùng, và nếu đấy là cách bạn bắt đầu, thì đúng là bạn không nên tiếp tục.

Cái đêm sau khi sự việc xảy ra, anh ta nói anh ta đã tưởng tôi thích điều đó vì tôi đã mát xa lưng cho anh ta. Mát xa lưng cơ đấy. Đừng nói đến chuyện tôi có nói đồng ý, hay chúng tôi có trò chuyện gì hay không, chỉ là một lần mát xa lưng mà thôi.

Một lần nữa, trên thời sự, tôi phát hiện ra [mông] và âm đạo của tôi đã hoàn toàn bị lột trần, ngực tôi đã bị bóp, những ngón tay đã đâm vào trong tôi cùng với lá thông và bụi bặm, làn da trần và đầu của tôi đã bị chà xát lên nền đất đằng sau một chiếc thùng rác, trong khi một gã trai năm nhất đang cương cứng cọ mình vào cơ thể trần truồng, bất tỉnh của tôi. Nhưng tôi không nhớ gì cả, vậy làm sao tôi có thể chứng minh mình đã không thích điều đó chứ.

Tôi đã nghĩ chuyện này chắc chắn sẽ không được đem ra toà xét xử; đã có nhân chứng, có bụi đất trong người tôi, anh ta đã chạy nhưng bị bắt lại rồi. Anh ta sẽ ngồi lại, xin lỗi một cách chính thức, và chúng tôi sẽ vượt qua chuyện này. Thay vì đó, tôi được kể rằng anh ta đã thuê một luật sư giỏi, nhân chứng chuyên nghiệp, và các thám tử tư sẽ cố gắng lùng sục những chi tiết đời tư của tôi để chống lại tôi và em gái, để cho thấy rằng vụ cưỡng hiếp này chỉ là một sự hiểu lầm. Rằng anh ta sẽ làm mọi cách để thuyết phục cả thế giới rằng anh ta chỉ đơn thuần là đang bối rối mà thôi.

Tôi không chỉ được kể rằng tôi đã bị tấn công, tôi còn được kể rằng vì tôi không nhớ gì hết, về lý thuyết tôi không thể chứng minh rằng tôi không muốn chuyện đó xảy ra. Và nó khiến tôi méo mó, tổn thương, thậm chí suýt nữa đã làm tôi tan nát. Sự bối rối đáng buồn nhất là khi được kể rằng tôi đã bị tấn công và suýt bị hiếp dâm, rõ như ban ngày như thế, nhưng chúng ta chưa biết nó có được coi là xâm hại hay không. Tôi đã phải đấu tranh cả năm trời để làm rõ rằng có điều gì đó không ổn với tình huống này.

f423c646c3e5f5d7ba1608de14ed4b9b

by Frank Andive

Khi người ta nói tôi nên chuẩn bị tinh thần thua kiện, tôi nói, tôi không thể làm thế. Anh ta có tội từ giây phút tôi tỉnh lại. Không ai có thể nói cho hết sự tổn thương anh ta gây ra cho tôi. Tệ nhất là, tôi đã được cảnh báo, vì anh ta đã biết cô không nhớ gì, nên anh ta sẽ được quyền viết kịch bản. Anh ta có thể nói bất cứ điều gì mình muốn và không ai có thể chống lại nó. Tôi không có quyền, không có tiếng nói, tôi không thể tự vệ. Việc tôi mất trí nhớ sẽ được sử dụng để chống lại tôi. Lời khai của tôi quá yếu, có quá nhiều lỗ hổng, và tôi đã bị thuyết phục rằng có thể, tôi không đủ sức để thắng. Nó làm tôi tan nát. Luật sư của anh ta liên tục nhắc quan toà rằng, người duy nhất chúng ta có thể tin tưởng là Brock, vì cô ta chẳng nhớ gì cả. Sự bất lực đó khiến tôi thương tổn nặng nề.

Thay vì bỏ thời gian vào việc chữa lành, tôi phải bỏ thời gian vào việc cố nhớ lại đêm hôm đó một cách chi tiết, để chuẩn bị cho tất cả những câu hỏi xâm phạm cá nhân bạo lực nhất từ phía luật sư, những câu hỏi được thiết kế để đánh lạc hướng tôi, khiến tôi tự mâu thuẫn với chính mình và em gái, và được nói theo cách có thể điều khiển câu trả lời của tôi. Luật sư của anh ta thay vì nói, “Cô có nhận thấy thương tích nào không?” thì lại nói, “Cô không nhận thấy thương tích gì phải không?” Đây là một trò chơi chiến thuật, như thể tôi có thể bị lừa ra khỏi giá trị của mình. Việc tôi bị xâm hại tình dục đã quá rõ ràng, nhưng tôi lại phải tới phiên toà xét xử, và trả lời những câu hỏi như:

Cô bao nhiêu tuổi? Nặng bao nhiêu? Cô đã ăn gì vào hôm đó? Vào tối hôm đó vậy? Ai làm bữa tối? Cô có uống gì kèm với bữa ăn không? Không à, kể cả nước lọc sao? Cô đã uống rượu vào lúc nào? Uống bao nhiêu? Trong loại đồ chứa gì? Ai đưa rượu cho cô uống? Bình thường cô uống bao nhiêu? Ai đưa cô đến buổi tiệc đó? Vào lúc nào? Nhưng chính xác là ở đâu? Cô đã mặc gì? Tại sao cô lại đến dự bữa tiệc đó? Cô đã làm gì ở đấy? Cô có chắc là mình đã làm vậy không? Nhưng cô đã làm vậy khi nào? Cái tin nhắn này nghĩa là sao? Cô đã nhắn tin với ai? Cô đi tiểu khi nào? Ở đâu? Cô đi tiểu với ai ở ngoài khu nhà đó? Điện thoại cô có ở chế độ im lặng khi em gái cô gọi không? Cô có nhớ mình đã đặt điện thoại ở chế độ im lặng không? Thật à, vì ở trang 53 tôi muốn chỉ ra rằng cô đã nói cô đặt điện thoại ở chế độ rung đấy. Cô có uống rượu khi còn học đại học không? Cô đã nói cô từng đi tiệc tùng rất nhiều cơ đấy? Cô đã ngất đi bao nhiêu lần? Cô có đi tiệc của hội huynh đệ không? Cô có nghiêm túc với bạn trai không? Cô có đang quan hệ tình dục với anh ta không? Hai người bắt đầu hẹn hò khi nào? Cô có bao giờ định ngoại tình không? Cô có tiền sử ngoại tình không? Ý cô là gì khi cô nói cô muốn thưởng cho anh ấy? Cô có nhớ cô tỉnh dậy vào lúc nào không? Khi đó cô có đang mặc chiếc gile len của mình không? Nó màu gì? Cô có nhớ gì thêm về đêm đó không? Không à? Được rồi, vậy chúng ta sẽ để Brock nói nốt vậy.

Tôi bị hỏi những câu rất chi tiết và hạn hẹp về đời tư, cuộc sống yêu đương, quá khứ, cuộc sống gia đình của tôi, những câu hỏi rỗng tuếch, tích tụ những chi tiết nhỏ nhặt để cố tìm ra một cái cớ cho một kẻ còn không bỏ thời gian hỏi tên tôi là gì, đã lột truồng tôi chỉ vài phút sau khi gặp tôi. Sau khi bị xâm hại thể xác, tôi đã bị xâm hại bởi những câu hỏi được thiết kế để tấn công tôi, để nói rằng thấy chưa, những gì cô ta kể không hợp lí, cô ta điên rồi, cô ta gần như là một kẻ nghiện rượu, chắc cô ta cũng muốn quan hệ, còn anh ta là một vận động viên kia mà, họ đều say khướt, gì cũng được, mấy thứ về bệnh viện mà cô ta nhớ được là sau khi mọi chuyện xảy ra rồi, sao lại phải xem xét chúng cơ chứ, Brock có rất nhiều thứ để mất nên anh ta đang phải trải qua một thời gian rất khó khăn.

Và rồi đã tới lượt anh ta khai báo. Đây là lúc tôi lại trở thành một nạn nhân. Tôi muốn nhắc lại với quý toà rằng, cái đêm sau khi sự việc xảy ra anh ta đã nói anh ta chưa từng có ý định đưa tôi về kí túc xá của mình. Anh ta nói anh ta không biết vì sao chúng tôi lại ở đằng sau một cái thùng rác. Anh ta đã đứng dậy đi về vì cảm thấy không khoẻ lắm khi đột nhiên anh ta bị rượt đuổi và tấn công. Và rồi anh ta biết được rằng tôi không nhớ gì hết.

Vậy nên một năm sau, như dự kiến, một câu chuyện mới lộ ra. Brock có một lời khai thật mới mẻ và kì lạ, nghe gần giống một cuốn tiểu thuyết tuổi mới lớn được viết dở ẹc, với những chiếc hôn và những điệu nhảy và cái nắm tay và âu yếm lăn trên nền đất, và quan trọng nhất là trong câu chuyện này, tự dưng lại có sự cho phép. Một năm sau khi sự việc xảy ra, anh ta đã nhớ lại, à đúng rồi, còn nữa, cô ta thực sự đã nói có, với tất cả, nên là.

Anh ta nói anh ta đã hỏi tôi có muốn nhảy không. Hoá ra là tôi đã nói có. Anh ta đã hỏi tôi có muốn về kí túc xá của anh ta không, tôi nói có. Rồi anh ta hỏi anh ta có được cho ngón tay vào trong tôi không, và tôi nói có. Hầu hết đàn ông không hỏi, Anh cho ngón tay vào trong em có được không? Bình thường mọi chuyện phải diễn ra tự nhiên, có trình tự và sự cho phép, không phải như một cuộc phỏng vấn như thế. Nhưng rõ ràng là tôi đã cho phép hoàn toàn. Anh ta vô tội.

Kể cả trong câu chuyện này cũng gần như không có hội thoại; tôi chỉ nói có ba từ trước khi anh ta lột trần tôi trên nền đất. Tôi chưa từng bị ai cho ngón tay vào trong âm đạo chỉ sau ba từ. Anh ta không hề nói đã nghe tôi nói một câu hoàn chỉnh vào đêm đó, nên trong mục tin tức khi bài báo nói chúng tôi đã “gặp nhau,” tôi còn không chắc tôi có thể dùng từ đó được. Gợi ý cho tương lai này, nếu anh không biết một cô gái có thể đưa ra sự cho phép hay không, xem xem cô ấy có nói được một câu hoàn chỉnh không. Anh còn chẳng làm nổi điều đó. Nếu cô ấy không thể, thì đừng làm. Đừng động vào cô ấy, không. Không phải là có lẽ đâu, chắc chắn đừng làm gì cả. Bối rối cái gì chứ? Đây là kiến thức thông thường, phép lịch sự tối thiểu của con người.

Theo anh ta, lí do duy nhất chúng tôi lại nằm trên đất là vì tôi ngã xuống. Lưu ý; nếu một cô gái bị ngã thì hãy giúp cô ấy đứng dậy. Nếu cô ấy quá say để có thể đi được và rồi ngã xuống, đừng có trèo lên người cô ấy, cọ xát vào cô ấy, lột quần lót của cô ấy, và chọc ngón tay vào trong âm đạo cô ấy. Nếu một cô gái bị ngã, giúp cô ấy đứng dậy. Nếu cô ấy đang khoác một chiếc gile len ở ngoài váy thì đừng lột nó ra để động vào ngực cô ấy. Có thể cô ấy lạnh, có thể vì thế mà cô ấy mặc cái gile len đó. Nếu [cặp mông] trần và chân của cô ấy đang cọ xát vào quả và lá thông, trong khi sức nặng của bạn đè lên cô ấy, hãy để cô ấy yên.

Tiếp theo trong câu chuyện, có hai người tiến tới chỗ anh. Anh đã chạy vì anh nói anh thấy sợ hãi. Tôi dám nói rằng anh thấy sợ vì anh đã bị bắt quả tang, không phải vì anh sợ hai sinh viên cao học người Thuỵ Điển đáng sợ đó. Cái ý tưởng rằng anh đã đột ngột bị tấn công, rằng điều đó chẳng liên quan gì đến việc anh đã ở trên cơ thể bất tỉnh của tôi, thật sự khôi hài. Anh đã bị bắt quả tang mà không có một lời giải thích nào. Khi họ đẩy anh xuống sao anh không kêu, “Dừng lại! Mọi chuyện vẫn ổn, đi mà hỏi cô ấy, cô ấy ở ngay kia, cô ấy sẽ nói cho các anh biết.” Ý tôi là, anh vừa mới hỏi xin sự đồng thuận của tôi đúng không? Tôi vẫn đang tỉnh táo, đúng không? Khi cảnh sát đến và phỏng vấn anh sinh viên Thuỵ Điển xấu xa đã đẩy anh xuống đó, anh ấy đã khóc to đến nỗi không nói được do phải chứng kiến những gì đã xảy ra. Còn nữa, nếu anh thực sự nghĩ họ nguy hiểm đến thế, anh cũng vừa mới bỏ mặc một cô gái trần truồng để chạy trốn và tự cứu lấy mình. Dù anh có nói thế nào đi nữa, chuyện này cũng không hợp lí.

Luật sư của anh đã liên tục chỉ ra rằng, chúng ta không biết chính xác khi nào thì cô ta bất tỉnh. Và ông nói đúng, có thể tôi vẫn còn chớp chớp mắt và chưa hoàn toàn bất động, được rồi. Tội trạng của anh ta không phụ thuộc vào việc anh ta có biết chính xác khi nào thì tôi bất tỉnh hay không, việc này không liên quan gì tới chuyện đó. Tôi đã nói díu, quá say để có thể đồng thuận trước cả khi tôi nằm trên nền đất. Đáng lẽ không ai được phép đụng vào tôi ngay từ đầu. Brock nói, “Chẳng khi nào tôi thấy cô ta không phản ứng cả. Nếu có bất cứ khi nào tôi nhận thấy cô ta không phản ứng, tôi đã dừng lại ngay rồi.” Nó là thế này; nếu kế hoạch của anh là chỉ dừng lại khi tôi thực sự không phản ứng lại, thì anh vẫn không hiểu chuyện rồi. Mà anh cũng có dừng lại khi tôi bất tỉnh đâu! Người khác đã ngăn anh lại. Hai người đàn ông đi xe đạp đã nhận thấy tôi không động đậy gì trong bóng tối và đã phải đẩy anh xuống. Làm sao anh có thể không nhận ra trong khi đang ở trên tôi cơ chứ?

Anh nói, anh đã có thể dừng lại và tìm kiếm sự trợ giúp. Anh nói vậy, nhưng tôi muốn anh giải thích cách anh đã có thể giúp tôi, từng bước một, vượt qua chuyện này. Tôi muốn biết, nếu hai anh người Thuỵ Điển xấu xa kia không tìm thấy tôi, thì đêm đó sẽ diễn ra như thế nào. Tôi đang hỏi anh; Anh sẽ mặc lại quần lót cho tôi chứ? Gỡ rối chiếc vòng khỏi cổ tôi? Khép chân tôi lại, che chắn cho tôi? Đẩy áo lót lại vào trong váy cho tôi? Anh sẽ gỡ lá thông khỏi tóc tôi chứ? Hỏi tôi những vết thương trên cổ và mông tôi có đau không? Anh sẽ đi tìm một người bạn và nói, Cậu có thể giúp tôi đưa cô ấy tới một nơi ấm cúng và êm ái chứ? Tôi không thể ngủ được mỗi khi nghĩ đến những gì có thể đã xảy ra nếu hai anh người Thuỵ Điển không ở đó. Điều gì sẽ xảy ra với tôi? Đấy là thứ anh sẽ không bao giờ trả lời được, đấy là thứ anh vẫn chưa thể giải thích kể cả sau một năm trời.

Việc anh đã tuyên thệ trước toà và rồi nói với tất cả chúng tôi rằng đúng, tôi đã muốn nó, đúng, tôi đã cho phép nó xảy ra, và rằng anh mới là nạn nhân thực sự bị tấn công bởi hai người đàn ông vì lí do gì anh không biết là cực kì buồn nôn, điên rồ, ích kỉ, ngu ngốc. Nó thể hiện rằng anh đã sẵn sàng làm mọi cách để bất tín nhiệm tôi, và giải thích vì sao việc làm tổn thương tôi là ổn. Anh đã cố gắng một cách không khoan nhượng để cứu lấy bản thân và danh tiếng của mình, trong khi tôi là người phải trả giá.

Gia đình tôi đã phải xem những bức ảnh chụp tôi với mái đầu đầy thông trên cáng, cơ thể tôi trên nền đất, mắt nhắm nghiền, váy tốc lên, chân tay bất động trong bóng tối. Và rồi sau đó, gia đình tôi lại phải nghe luật sư của anh nói rằng, những bức ảnh đó được chụp khi sự đã rồi, có thể bỏ qua. Nói rằng, đúng, y tá đã kết luận có vết thương tích và bầm đỏ trong người cô ta, nhưng đó là những gì xảy ra khi anh cho ngón tay vào trong một ai đó, và anh đã thú nhận việc này rồi. Phải nghe ông ta sử dụng chính em gái tôi để chống lại tôi. Phải nghe ông ta cố vẽ nên một hình tượng của tôi, một con thú tiệc tùng đầy khêu gợi, làm như việc đó có nghĩa mọi sự là lỗi tại tôi. Phải nghe ông ta nói giọng tôi nghe say khướt trên điện thoại bởi vì tôi rất nực cười và đó là cái cách rất ngốc nghếch mà tôi nói chuyện. Phải nghe ông ta chỉ ra rằng trong hộp thư thoại, tôi đã nói tôi sẽ thưởng cho bạn trai tôi và tất cả chúng ta đều biết tôi đã nghĩ gì. Tôi chắn chắn với quý toà rằng chương trình trúng thưởng của tôi không thể chuyển giao được, nhất là tới một người đàn ông vô danh tiến đến chỗ tôi.

Ý của tôi là, đó là tất cả những gì tôi và gia đình tôi phải gánh chịu trong quá trình xét xử. Đó là tất cả những gì tôi phải ngồi chịu đựng trong im lặng trong khi anh ta bày vẽ nên cái đêm ấy. Phải đau khổ đã là quá đủ rồi. Mà đằng này tôi lại còn bị kẻ khác hạ thấp sự nghiêm trọng và độ tin cậy của nỗi đau khổ đó một cách tàn bạo. Nhưng cuối cùng, những lời khai vô căn cứ của anh ta và cái logic méo mó của luật sư bào chữa chẳng thể đánh lừa ai cả. Sự thật đã chiến thắng, sự thật đã tự cất tiếng nói cho mình.

Anh có tội. Mười hai quan toà đã xử anh có tội với ba tội danh một cách chắc chắn, vậy là mười hai phiếu bầu mỗi tội danh, ba mươi sáu phiếu bầu có tội, vậy là một trăm phần trăm có tội. Và tôi cứ nghĩ cuối cùng thì chuyện này đã kết thúc, cuối cùng anh ta sẽ phải trả giá cho việc làm của mình, thực sự xin lỗi tôi, cả hai sẽ vượt qua chuyện này và sống tốt hơn. Rồi tôi đọc được bản tường trình của anh.

Nếu anh đang hi vọng rằng một trong số lục phủ ngũ tạng của tôi sẽ nổ vì tức giận và tôi sẽ chết, thì cũng sắp rồi đó. Anh đã gần với cái mục tiêu đó lắm rồi. Xâm hại tình dục không phải là tai nạn. Đây không phải một câu chuyện nữa về việc tán tỉnh nhau ở đại học và những quyết định sai lầm. Bằng cách nào đó, anh vẫn chưa hiểu. Bằng cách nào đó, anh vẫn còn bối rối.

Giờ thì tôi sẽ nhân cơ hội này đọc một số phần trong tường trình của bị cáo và trả lời chúng.

Anh nói, vì tôi say nên tôi không thể đưa ra quyết định đúng đắn và cô ta cũng vậy. 

Cồn không phải một cái cớ. Nó có phải là một chất xúc tác không? Có. Nhưng rượu bia không phải kẻ đã lột quần áo tôi, cho ngón tay vào trong tôi, cọ xát đầu tôi lên nền đất trong khi cơ thể tôi gần như trần truồng. Uống quá nhiều là một lỗi cơ bản mà tôi thú nhận mình đã mắc phải, nhưng nó không phải là một tội danh. Tất cả mọi người trong căn phòng này đã từng có một đêm hối hận vì đã quá chén, hoặc biết một ai đó như vậy. Hối hận vì đã uống say không giống với hối hận vì đã xâm hại tình dục người khác. Cả hai ta đều đã say, sự khác biệt là tôi đã không lột quần áo và đồ lót của anh, động vào anh một cách không đứng đắn, rồi bỏ chạy. Đấy là sự khác biệt.

Anh nói, nếu tôi muốn tìm hiểu cô ta, tôi đáng ra phải hỏi số điện thoại của cô ta chứ không phải mời cô ta về phòng.

Tôi không tức giận vì anh đã không hỏi số tôi. Kể cả nếu anh có biết tôi, tôi cũng không muốn phải ở trong tình huống này. Bạn trai tôi đã biết rõ tôi, nhưng nếu anh ấy muốn cho ngón tay vào trong tôi đằng sau một cái thùng rác, tôi sẽ tát anh ấy. Không có cô gái nào muốn ở trong tình huống này. Không ai cả. Tôi không quan tâm đến việc anh có biết số điện thoại của họ hay không.

Anh nói, tôi đã ngu ngốc nghĩ rằng tôi có thể làm điều mà tất cả mọi người xung quanh đang làm, đó là uống rượu. Tôi đã sai.

Một lần nữa, anh không sai vì đã uống rượu. Tất cả mọi người xung quanh anh đã không xâm hại tôi. Anh sai vì đã làm điều không ai khác làm, đó là cọ xát dương vật đang cương cứng của anh lên cơ thể trần truồng, không thể tự vệ của tôi trong chỗ tối, nơi mà những người khác ở bữa tiệc không thể nhìn thấy hay bảo vệ tôi, và em gái tôi không thể tìm thấy tôi. Uống một ly fireball không phải tội của anh. Tội của anh là lột đồ lót của tôi như bóc kẹo rồi cho tay vào người tôi. Tại sao tôi vẫn phải giải thích điều này chứ.

Anh nói, trong khi xét xử tôi không hề muốn biến cô ấy thành nạn nhân. Đấy chỉ là cách luật sư của tôi tiếp cận vụ việc.

Luật sư của anh không phải vật hi sinh, ông ta đại diện cho anh đấy. Ông ta có nói những điều gây phẫn nộ và hạ thấp nhân phẩm đến mức khó tin không? Tất nhiên là có. Ông ta đã nói dương vật anh cương cứng vì trời lạnh. Tôi thật chẳng có từ gì để nói.

Anh nói, anh đang trong quá trình xây dựng một chương trình cho học sinh cấp ba và sinh viên đại học, trong đó anh sẽ phát biểu về trải nghiệm của mình để “chống lại tệ nạn rượu bia trong trường đại học và nạn quan hệ tình dục bừa bãi đi kèm với nó.”

Chống lại tệ nạn rượu bia trong trường đại học. Đấy là thứ chúng ta đang chống lại sao? Anh nghĩ đấy là thứ tôi dành cả năm vừa rồi để chống lại à? Không phải nhận thức về nạn xâm hại tình dục học đường, hay hiếp dâm, hay cách nhận biết sự đồng thuận. Tệ nạn rượu bia trong trường đại học cơ đấy. Bỏ hết Jack Daniels. Bỏ hết Skyy Vodka đi. Nếu anh muốn nói chuyện với học sinh trung học về rượu bia thì tới một buổi họp AA (Alcoholics Anonymous, chỉ các nhóm hỗ trợ người nghiện rượu ở Mỹ, Anh, v..v…) đi. Anh có nhận ra rằng, việc uống rượu nhiều khác với việc uống rượu rồi ép người khác quan hệ với mình không? Chỉ cho đàn ông cách tôn trọng phụ nữ, chứ không phải cách để uống ít đi.

Tệ nạn rượu bia và nạn quan hệ tình dục bừa bãi đi kèm với nó. Đi kèm với nó, như một tác dụng phụ, như khoai tây chiên đi kèm món ăn của bạn vậy. Vai trò của cái nạn quan hệ bừa bãi đấy ở đây là gì chứ? Tôi đâu có thấy những tít báo như, Brock Turner, Có tội vì đã uống quá nhiều và đi kèm với quan hệ tình dục bừa bãi. Nạn xâm hại tình dục trong trường đại học – tiêu đề Powerpoint đầu tiên của anh đấy.

Tôi đã giải thích quá đủ rồi. Anh không được phép nhún vai và tỏ ra bối rối nữa. Anh không được quyền giả vờ như chẳng có dấu hiệu cảnh báo nào nữa. Anh không được quyền không biết vì sao anh bỏ chạy. Anh đã bị kết án vì đã xâm phạm tôi với ý đồ xấu, và tất cả những gì anh thú nhận là anh đã quá chén. Đừng nói về việc cuộc đời anh đổ bể ra sao vì cồn đã khiến anh làm chuyện xấu. Tìm cách nhận trách nhiệm về chính hành động của mình đi.

Cuối cùng anh nói, tôi muốn cho mọi người thấy rằng một đêm uống say có thể huỷ hoại một cuộc đời.

Huỷ hoại một cuộc đời, chỉ một thôi, anh thôi, anh đã quên cuộc đời của tôi rồi. Để tôi nói lại nhé, tôi muốn cho mọi người thấy rằng một đêm uống say có thể huỷ hoại hai cuộc đời. Anh và tôi. Anh là nguyên nhân, tôi là kết quả. Anh đã kéo tôi xuống địa ngục với anh, nhúng tôi vào cái đêm đó hết lần này đến lần khác. Anh đã đánh đổ toà tháp của cả hai ta, tôi gục ngã cùng lúc với anh. Thiệt hại của anh rất cụ thể; mất danh hiệu, mất bằng cấp, mất quyền đi học. Thiệt hại của tôi là ở tận phía trong, không thể nhìn thấy được, tôi luôn phải mang nó theo mình. Anh đã lấy đi giá trị, sự riêng tư, năng lượng, thời gian, sự an toàn, sự thân mật, sự tự tin, và giọng nói của tôi, cho đến hôm nay.

Anh thấy không, có một thứ chúng ta giống nhau đó là không thể thức dậy vào buổi sáng. Đau khổ đối với tôi không lạ gì. Anh đã biến tôi thành một nạn nhân. Trong các bài báo, tên của tôi là “người phụ nữ say khướt bất tỉnh,” chỉ có bảy chữ, không hơn. Có một thời gian, tôi đã tin rằng đó là tất cả về tôi. Tôi đã phải ép bản thân học lại tên thật và danh tính của mình. Học lại rằng đó không phải tất cả về tôi. Rằng tôi không chỉ là một nạn nhân say rượu ở một buổi tiệc của hội huynh đệ được tìm thấy đằng sau thùng rác, trong khi anh là một vận động viên bơi lội người Mỹ ở một trường đại học danh tiếng với rất nhiều thứ để mất. Tôi là một con người đã bị tổn thương không thể phục hồi, phải chờ đến một năm để xem tôi còn có giá trị gì nữa không.

Sự độc lập, niềm hân hoan vốn có, sự dịu dàng, và cuộc sống bình ổn tôi từng hưởng thụ trở nên méo mó đến nỗi không thể nhận ra được nữa. Tôi trở nên kín kẽ, giận dữ, tự ti, mệt mỏi, cáu bẳn, trống rỗng. Có những lúc sự cô lập thật không thể chịu nổi. Anh cũng không thể trả lại cho tôi cuộc sống tôi từng có trước cái đêm ấy. Trong khi anh lo lắng về danh tiếng đã đổ vỡ của mình, tôi cho thìa vào tủ lạnh mỗi đêm để khi tôi thức dậy và mắt tôi sưng lên vì khóc, tôi sẽ áp thìa lên mắt cho bớt sưng để tôi có thể nhìn được. Tôi luôn đến sở làm muộn một tiếng đồng hồ vào buổi sáng, xin thứ lỗi để đi khóc trong gầm cầu thang, tôi có thể liệt kê tất cả những nơi tốt nhất trong toà nhà đó để khóc mà không bị phát hiện, nỗi đau trở nên quá lớn đến nỗi tôi phải nói với sếp rằng tôi phải nghỉ việc, tôi cần thời gian vì tiếp tục làm ngày qua ngày là không thể. Tôi dùng tiền tiết kiệm để đi xa thật xa hết mức có thể.

Tôi không thể ngủ một mình vào buổi tối mà không bật đèn như một đứa trẻ lên năm, vì tôi có những cơn ác mộng trong đó tôi bị xâm hại mà không thể tỉnh dậy, tôi chờ đến khi mặt trời lên khi tôi cảm thấy đủ an toàn để ngủ. Ba tháng liền, tôi đi ngủ vào lúc sáu giờ sáng.

Tôi từng lấy sự độc lập làm tự hào, giờ thì tôi sợ đi dạo vào buổi tối, sợ những sự kiện đi kèm việc uống rượu với bạn bè mà tôi từng quen thuộc. Tôi trở thành một con ốc nhỏ luôn luôn cần phải ở bên một ai đó, luôn cần bạn trai đứng bên cạnh, ngủ cạnh, bảo vệ cho tôi. Thật xấu hổ cho sự yếu đuối của tôi, cách tôi nhút nhát sống qua ngày, luôn luôn cảnh giác, sẵn sàng tự vệ, sẵn sàng nổi giận.

Anh không biết tôi đã phải cố gắng đến mức nào để xây dựng lại những phần còn yếu trong tôi. Qua tám tháng tôi mới có thể nói về những chuyện đã xảy ra. Tôi không còn có thể kết nối với bạn bè, với mọi người xung quanh nữa. Tôi gào thét vào mặt bạn trai, vào chính gia đình tôi bất cứ khi nào họ đem chuyện này ra nói. Anh không bao giờ để tôi quên chuyện gì đã xảy ra với tôi. Vào cuối phiên toà, tôi đã quá mệt để nói. Tôi đã rời khỏi đây một cách mệt mỏi và câm lặng. Tôi về nhà tắt điện thoại đi và không nói gì suốt mấy ngày liền. Anh đã mua vé cho tôi đến một hành tinh nơi tôi sống cô độc một mình. Bất cứ khi nào một bài báo mới ra, tôi phải sống với nỗi hoang tưởng rằng cả thị trấn của tôi sẽ phát hiện ra và biết tôi là đứa con gái đã bị xâm hại. Tôi không muốn ai thương hại tôi và vẫn còn đang học cách chấp nhận việc tôi là một nạn nhân như một phần danh tính của tôi. Anh khiến chính thị trấn của tôi trở thành một nơi khó sống.

Một ngày nào đó, anh có thể trả lại tôi tiền khám bệnh và trị liệu. Nhưng anh không thể trả lại tôi những đêm không ngủ. Cái cách tôi oà khóc một cách mất kiểm soát nếu tôi đang xem phim và một người phụ nữ bị hại. Nói giảm nói tránh, thì trải nghiệm này đã nhân rộng sự đồng cảm của tôi đối với những nạn nhân khác. Tôi đã sụt cân vì căng thẳng, khi người ta nhận xét như thế tôi đã nói với họ rằng gần đây tôi chạy bộ khá nhiều. Có những lúc tôi không muốn bị ai động vào người cả. Tôi phải học lại rằng tôi không mong manh, tôi có khả năng, tôi vẫn còn tinh khiết, không chỉ giận dữ và yếu đuối.

Tôi muốn nói điều này. Tất cả những giọt nước mắt, những tổn thương anh gây ra cho tôi, tôi có thể chịu đựng được. Nhưng khi tôi thấy em gái tôi đau khổ, khi nó không thể theo kịp ở trường, khi nó mất đi sự vui tươi, khi nó mất ngủ, khi nó khóc lớn qua điện thoại đến mức không thở được, lặp đi lặp lại với tôi rằng nó xin lỗi vì đã để tôi một mình vào đêm đó, xin lỗi xin lỗi xin lỗi, khi nó cảm thấy tội lỗi còn nhiều hơn anh, thì tôi không thể tha thứ cho anh được. Đêm đó tôi đã gọi cho nó và cố tìm kiếm nó, nhưng anh đã tìm thấy tôi trước. Luật sư của anh kết thúc bản tường trình với, “Em gái cô ta nói cô ta vẫn ổn và có ai hiểu cô ta hơn em gái cô ta kia chứ.” Anh đã cố gắng lợi dụng chính em gái tôi chống lại tôi. Lí lẽ của anh quá yếu ớt, quá vô lí, thật đáng xấu hổ. Đừng có động vào em tôi.

Nếu anh nghĩ rằng tôi được tha tội và ra khỏi đây không thương tích, rằng tôi sẽ sung sướng đi về phía hoàng hôn, trong khi anh phải chịu đựng mọi thứ, thì anh nhầm rồi. Chẳng có ai thắng cả. Tất cả chúng ta đều bị tổn thương, chúng ta đều đang cố gắng kiếm tìm ý nghĩa trong nỗi đau khổ này.

Đáng lẽ anh không nên làm thế với tôi. Còn nữa, đáng lẽ anh không nên bắt tôi phải đấu tranh lâu đến thế để nói với anh rằng đáng lẽ anh không nên làm thế với tôi. Nhưng chúng ta đang ở đây. Thiệt hại đã rồi, không ai có thể xoá bỏ nó. Và giờ hai ta có vài lựa chọn. Chúng ta có thể để việc này huỷ hoại chúng ta, tôi có thể tiếp tục giận giữ và tổn thương còn anh có thể tiếp tục sống trong sự phủ nhận, hoặc chúng ta có thể đối mặt với nó, tôi chấp nhận nỗi đau, anh chấp nhận hình phạt, và chúng ta bước tiếp.

Cuộc đời anh chưa kết thúc, anh còn hàng thập kỉ trước mắt để viết lại câu chuyện của mình. Thế giới rộng lớn lắm, rộng hơn nhiều Palo Alto và Stanford, và anh sẽ gây dựng được nơi chốn cho chính mình, trở thành người có ích và hạnh phúc.  Bây giờ danh tiếng của anh đã bị huỷ hoại, vậy thì tôi thách anh xây dựng một cái tên mới cho mình, làm một điều gì đó tốt đẹp cho thế giới đến nỗi tất cả mọi người đều sững sờ. Anh có trí óc và tiếng nói và trái tim. Hãy sử dụng chúng một cách khôn ngoan. Anh có tình yêu vô hạn từ gia đình. Riêng điều đó đã đủ để kéo anh khỏi bất cứ thứ gì. Gia đình tôi đã giúp tôi đứng vững qua mọi chuyện. Gia đình anh sẽ giúp anh và anh sẽ có thể bước tiếp.

Tôi tin rằng một ngày nào đó, anh sẽ hiểu hơn về những chuyện này. Tôi hi vọng anh sẽ trở thành một người tốt hơn, trung thực hơn và có thể dùng câu chuyện này để phòng tránh những câu chuyện tương tự xảy ra. Tôi hoàn toàn ủng hộ anh trên con đường chữa lành bản thân, gây dựng lại cuộc đời, vì đó là cách duy nhất để anh có thể bắt đầu giúp đỡ người khác.

Giờ đến lượt bản án. Khi tôi đọc báo cáo của nhân viên quản chế, tôi đã không tin, sự giận dữ nổi lên rồi biến thành nỗi buồn vô hạn. Những lời khai của tôi đã bị bóp méo và lấy ra khỏi ngữ cảnh. Tôi đã đấu tranh rất kiên cường trong phiên toà xét xử này và tôi sẽ không để cho kết cục bị giảm thiểu bởi một nhân viên quản chế đã đánh giá tình trạng và ước nguyện của tôi chỉ trong vòng 15 phút nói chuyện, trong đó chủ yếu là để trả lời những câu hỏi của tôi về hệ thống pháp luật. Ngữ cảnh cũng quan trọng chứ. Lúc đó Brock chưa đưa ra bản tường trình nào, và tôi cũng chưa đọc những gì anh ta viết.

Cuộc đời tôi đã lùi lại một năm, một năm đầy sự không chắc chắn, tức giận, đau khổ, đến khi một hội đồng bồi thẩm đưa ra một phán xét xác nhận những bất công tôi phải gánh chịu. Nếu Brock đã thú nhận tội lỗi, hối hận và đề nghị bồi thường từ sớm, tôi đã xem xét một án phạt nhẹ hơn, tôn trọng sự trung thực của anh ta, và biết ơn vì cả hai có thể vượt qua mà bước tiếp. Nhưng anh ta đã chọn sự rủi ro và đem chuyện này ra toà, đổ thêm dầu vào lửa và bắt tôi phải sống lại nỗi đau trong khi những chi tiết về đời tư và vụ cưỡng hiếp của tôi bị lôi ra mổ xẻ trước công chúng. Anh ta đã đẩy tôi và gia đình tôi vào một năm tràn đầy đau khổ khôn tả một cách không cần thiết, và anh ta nên phải gánh hậu quả cho việc thách thức tội trạng của mình, nghi ngờ nỗi đau của tôi, bắt chúng tôi phải đợi lâu đến thế để có được công lý.

Tôi đã bảo nhân viên quản chế rằng tôi không muốn Brock phải hao mòn cuộc đời trong tù. Tôi có nói rằng anh ta không xứng đáng phải vào tù đâu. Lời gợi ý của viên quản chế rằng anh ta chỉ phải chịu dưới một năm ở nhà tù của hạt là một hiệp nghỉ quá nhẹ nhàng, nhạo báng sự nghiêm trọng của tội trạng anh ta và những hậu quả của nỗi đau tôi phải chịu đựng. Tôi cũng đã nói với nhân viên quản chế rằng thứ tôi thực sự muốn là để cho Brock hiểu ra và thú nhận điều sai trái anh ta đã làm.

Thật đáng tiếc, sau khi đọc bản tường trình của bị cáo, tôi thực sự rất thất vọng và cảm thấy rằng anh ta đã không thể hiện bất cứ sự hối hận chân thành hay trách nhiệm đối với việc làm của mình. Tôi hoàn toàn tôn trọng quyền được đưa ra xét xử của anh ta, nhưng kể cả sau khi mười hai bồi thẩm đã nhất trí kết anh vào ba tội trạng, tất cả những gì anh ta thú nhận là đã uống quá chén. Kẻ không thể chịu trách nhiệm hoàn toàn cho hành động của mình không xứng đáng được khoan hồng. Việc anh ta cố gắng giảm nhẹ độ nghiêm trọng của việc cưỡng hiếp bằng cách nói đến nạn quan hệ tình dục bừa bãi là một sự xúc phạm. Về định nghĩa, cưỡng hiếp không liên quan tới việc quan hệ bừa bãi, cưỡng hiếp là thiếu hụt sự đồng thuận, và tôi rất khó chịu khi anh ta còn chẳng phân biệt được những điều đó.

Nhân viên quản chế đã xem xét việc bị cáo còn trẻ và không có tiền sử phạm tội. Tôi nghĩ rằng anh ta đã đủ tuổi để biết việc mình làm là sai. Khi anh mười tám tuổi ở đất nước này anh đã có thể nhập ngũ đi đánh trận. Khi anh mười chín tuổi, anh đã đủ tuổi để trả giá cho việc cố gắng cưỡng hiếp người khác. Anh ta còn trẻ, nhưng đã đủ tuổi để biết đáng lẽ mình không nên làm vậy.

Vì đây là lần đầu tiên anh ta phạm tội, tôi có thể hiểu vì sao anh ta được khoan hồng. Mặt khác, xã hội chúng ta không thể tha thứ cho tất cả những kẻ tấn công tình dục người khác ngoài đời hay trên mạng. Điều đó thật vô lí. Sự nghiêm trọng của việc hiếp dâm phải được tuyên truyền một cách rõ ràng, chúng ta không nên tạo dựng một nền văn hoá trong đó chúng ta chỉ học được rằng cưỡng hiếp là sai trái qua trải nghiệm. Những hậu quả của việc xâm hại tình dục phải đủ nặng để mọi người sợ, đủ để họ phải đưa ra quyết định đúng kể cả khi đang say, đủ nặng để phòng tránh. Việc Brock là một vận động viên ngôi sao ở một trường đại học danh giá không nên là một yếu tố quyết định sự khoan hồng, mà là một cơ hội để gửi đi một thông điệp văn hoá rằng việc xâm hại tình dục là phạm pháp ở bất kì tầng lớp xã hội nào.

1627

Hình ảnh của thủ phạm. Theo guim.co.uk

Nhân viên quản chế đã xem xét việc anh ta phải từ bỏ một học bổng bơi lội đáng giá. Nếu tôi đã bị tấn công tình dục bởi một sinh viên trường đại học cộng đồng không tập thể thao gì cả, thì anh ta sẽ bị kết án gì? Nếu một kẻ không có đặc quyền phạm tội lần đầu bị kết án vào ba tội trạng và không hề chịu trách nhiệm cho bất cứ điều gì anh ta làm trừ việc uống say, thì án phạt của anh ta sẽ là gì? Việc anh ta bơi nhanh đến đâu không hề làm giảm hiệu ứng của chuyện đã xảy ra với tôi.

Nhân viên quản chế đã nói rằng trong vụ này, khi so sánh với những tội danh khác cùng thể loại, có thể được coi là không nghiêm trọng bằng do nồng độ cồn cao của bị cáo. Tôi cảm thấy nó thực sự nghiêm trọng đấy. Đó là tất cả những gì tôi sẽ nói.

Anh ta sẽ phải mang danh một kẻ xâm hại tình dục suốt đời. Nó không có hạn sử dụng đâu. Cũng như những gì anh ta đã gây ra cho tôi không thể hết hạn, không thể biến mất sau một số năm nào đó. Nó ở lại với tôi, là một phần danh tính của tôi, nó đã thay đổi vĩnh viễn cách tôi sống những năm còn lại của cuộc đời.

Một năm đã trôi qua và anh ta đã có rất nhiều thời gian. Anh ta đã đi khám tâm lý chưa? Anh ta đã làm gì trong năm vừa rồi để chứng tỏ mình đang tiến bộ? Nếu anh ta nói anh ta muốn xây dựng các chương trình hành động, anh ta đã làm gì để chứng tỏ điều đó?

Trong thời gian tạm giam, tôi hi vọng anh ta đã được cung cấp sự tư vấn và những trang bị cần thiết để xây dựng lại cuộc đời. Tôi yêu cầu anh ta giáo dục bản thân về vấn đề xâm hại tình dục học đường. Tôi mong anh ta sẽ nhận được bản án thích đáng và tự thúc đẩy bản thân trở thành một người tốt hơn trong xã hội.

Để kết lại, tôi muốn nói cảm ơn tới tất cả mọi người, từ người sinh viên thực tập đã làm ngũ cốc cho tôi khi tôi thức dậy ở bệnh viện sáng hôm đó, đến viên cảnh sát đã chờ đợi bên cạnh tôi, những y tá đã trấn tĩnh tôi, đến người điều tra viên đã nghe tôi nói mà không phán xét, tới những người ủng hộ đứng bên cạnh tôi không lay chuyển, đến chuyên viên tư vấn đã dạy tôi cách tìm kiếm lòng can đảm trong sự yếu đuối, người sếp tốt bụng và hiểu chuyện của tôi, tới bố mẹ – những người đã dạy tôi cách biến nỗi đau thành sức mạnh, tới những người bạn đã nhắc nhở tôi phải luôn vui vẻ, người bạn trai kiên nhẫn yêu thương tôi, đến cô em gái bất khuất – nửa kia của trái tim tôi, tới Alaleh thần tượng của tôi – người đã đấu tranh không ngừng nghỉ mà chưa bao giờ ngờ vực tôi. Cảm ơn tất cả những người có liên quan tới phiên xét xử này vì thời gian và sự quan tâm của họ. Cảm ơn những cô gái trên toàn quốc đã viết thiệp gửi cho luật sư của tôi để đưa cho tôi, đã có thật nhiều người lạ quan tâm chăm sóc tôi.

Quan trọng nhất, cảm ơn hai người đàn ông đã cứu tôi, tôi vẫn chưa gặp được họ. Tôi ngủ với hai chiếc xe đạp tôi vẽ và dán lên tường bên trên giường để nhắc nhở bản thân rằng có những người hùng trong câu chuyện này. Rằng chúng ta đang bảo vệ lẫn nhau. Tôi sẽ không bao giờ quên mình đã gặp những người này và cảm nhận được sự bảo vệ và tình yêu thương của họ.

Và cuối cùng, gửi đến tất cả các cô gái ở khắp mọi nơi, tôi luôn bên cạnh các bạn. Những đêm các bạn thấy cô độc, có tôi ở đó. Khi người ta nghi ngờ hay bỏ qua các bạn, tôi ở đó. Tôi đấu tranh từng ngày vì các bạn. Nên đừng bao giờ ngừng đấu tranh, tôi tin các bạn. Những ngọn hải đăng không chạy khắp nơi trên đảo tìm kiếm những chiếc tàu và cứu lấy chúng; hải đăng chỉ đứng đó và toả sáng thôi. Dù tôi không thể cứu tất cả mọi con thuyền, tôi mong rằng qua việc tôi đã phát biểu ngày hôm nay, các bạn đã hấp thụ được một chút ánh sáng, và biết rằng các bạn không thể bị làm cho câm nín, hài lòng rằng công lý đã được thực thi, được an ủi rằng chúng ta đang dần tiến bộ, và rằng các bạn rất quan trọng, không nghi ngờ gì nữa, các bạn không thể bị xâm phạm, các bạn rất xinh đẹp và có giá trị, các bạn chắc chắn phải được coi trọng, tôn trọng mỗi giờ phút của tất cả mọi ngày, các bạn rất mạnh mẽ và không ai có thể tước điều đó đi. Tất cả các cô gái ở khắp mọi nơi, tôi luôn ở bên các bạn. Xin cảm ơn.”

Dịch: Hoàng Thu Trang

Tham khảo:

https://www.washingtonpost.com/news/early-lead/wp/2016/06/04/you-took-away-my-worth-a-rape-victim-delivers-powerful-message-to-a-former-stanford-swimmer/

http://www.theguardian.com/us-news/2016/jun/06/father-stanford-university-student-brock-turner-sexual-assault-statement

 

Một suy nghĩ 8 thoughts on “Thông điệp mạnh mẽ của một nạn nhân bị tấn công tình dục tới kẻ phạm tội

  1. Reblogged this on day-dreamer and commented:
    Đọc xong chỉ thấy một niềm giận dữ phẫn nộ cuồn cuộn và một nỗi buồn bất lực đến vô hạn. Đau lòng, như cái cách bản án kết thúc 1 năm đấu tranh, và chị ấy vẫn từng ngày “ép bản thân học lại tên thật và danh tính của mình”.

    Cách đây không lâu, chị mình bảo có một bộ phận người ở Brasil đang cố “bình thường hóa” vấn đề hiếp dâm. Là chuyện quái gì đang xảy ra, cách thế giới này vận hành? Là mình còn ngu ngơ chưa hiểu đủ cuộc đời phức tạp, hay đổ lỗi cho tình thế dồn đẩy là những chuẩn mực đạo đức CƠ BẢN cũng dễ dàng bị phá nát? Mình không biết. Mình không hiểu.

    Mình không muốn hiểu.

    Và chị gái ơi, những lời chị nói, những điều chị làm là mạnh mẽ và dũng cảm nhất nhất luôn. Chị đã vất vả rồi, mọi người đều thương, kính trọng chị rất nhiều.

    Cảm ơn beautifulmindvn đã dịch, và đã bỏ nhiều công sức mà làm những điều tốt đẹp cho cuộc đời.

    Đã thích bởi 6 người

  2. những lời này thực sự đã an ủi tôi rất nhiều, tuy chuyện tôi gặp không kinh khủng như cô ấy nhưng vì nó mà trong một thời gian dài, cũng như cô ấy, tôi cũng đã bị tra tấn, bị dằn vặt những cảm giác :”Sự độc lập, niềm hân hoan vốn có, sự dịu dàng, và cuộc sống bình ổn tôi từng hưởng thụ trở nên méo mó đến nỗi không thể nhận ra được nữa. Tôi trở nên kín kẽ, giận dữ, tự ti, mệt mỏi, cáu bẳn, trống rỗng. Có những lúc sự cô lập thật không thể chịu nổi.” Thời gian trôi qua vết thương lòng cũng dần nguôi, nhưng nó vẫn cứ đau âm ỉ, nó trở thành gánh nặng mà cõ lẽ cũng như chị,suốt đời tôi cũng khó mà thoát được. Cảm ơn chị và beautifulmind vì bài viết này, và cũng vì những lời động viên

    Đã thích bởi 2 người

  3. Pingback: Thông điệp mạnh mẽ của một nạn nhân bị tấn công tình dục tới kẻ phạm tội – Cô gái dưới mái nhà

  4. Pingback: Thông điệp mạnh mẽ của một nạn nhân bị tấn công tình dục tới kẻ phạm tội — Những tâm hồn đẹp – gone with the wind

Trả lời

Điền thông tin vào ô dưới đây hoặc nhấn vào một biểu tượng để đăng nhập:

WordPress.com Logo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản WordPress.com Đăng xuất /  Thay đổi )

Facebook photo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Facebook Đăng xuất /  Thay đổi )

Connecting to %s