Bạn thân yêu của tớ,
Cậu nhắn cho tớ tối qua rằng cậu lại khóc. Cậu nói với tớ rằng cậu thấy mình không hề hấp dẫn và cảm thấy thật cô đơn. Rằng đối với cậu, cuộc đời này là vô nghĩa.
Tớ đã đăng lên Facebook cậu bài viết về sự lo âu. Cậu “like” và bảo với tớ rằng điều đó hoàn toàn đúng với cậu. Tớ biết điều đó chứ, vì tớ đã quen cậu 20 năm rồi mà, và bất kì thứ gì cậu đang trải qua, tớ đều cảm nhận được cậu đang cảm thấy thế nào.
Tớ biết là cậu không thể nào khiến bản thân mình ngừng cảm thấy như thế. Nhưng giá như cậu có thể thấy được con người mà tớ thấy mỗi ngày, thì khi đó cậu sẽ biết rằng thế giới này là một nơi tuyệt vời biết bao khi có cậu.
Tớ cố không để tâm mỗi khi cậu nói rằng cậu cảm thấy cô đơn, nhưng đôi khi điều đó thật sự tổn thương cảm xúc của tớ. Tớ ở đây vì cậu và tớ sẵn lòng hỗ trợ cậu – ngay cả khi cậu không cảm nhân được điều đó. Tớ muốn giúp cậu cảm thấy tốt hơn, nhưng cơn trầm cảm của cậu không cho phép tớ làm điều đó. Khi cậu nhìn vào gương và thấy mình thật xấu xí và kém hấp dẫn, tớ chỉ muốn hét vào mặt cậu để nói rằng cậu xinh đẹp, và đáng yêu đến nhường nào. Nhưng tớ biết rằng thậm chí khi tớ nói thế thì cơn trầm cảm và lòng tự trọng của cậu cũng không để cậu tin điều đó.
Vì thế, tớ đang ngồi đây, viết một lá thư cho cậu. Tớ viết cho cậu để nói rằng: ước gì cậu có thể thấy được những gì tớ thấy. Cậu là một người mẹ xinh đẹp, độc lập và mạnh mẽ, người đã giúp đỡ cuộc đời tớ bằng rất nhiều cách khác nhau. Tớ không biết phải làm gì nếu thiếu cậu.
Mấy đứa nhỏ nhà cậu phụ thuộc vào cậu, và cả tớ cũng thế. Tớ biết rằng điều này sẽ khiến cậu cảm thấy áp lực hơn, nhưng không phải thế đâu – bọn tớ phụ thuộc vào cậu vì cậu khiến cuộc sống của bọn tớ tốt đẹp hơn. Nếu tớ có thể đập vỡ đi bức tường trầm cảm đang bao trùm lấy cậu thì chắc chắn tớ sẽ làm. Tớ sẽ nói với cậu rằng việc người khác nghĩ gì về cậu chả có gì đáng để tâm cả, và cũng chả sao nếu hôm nay tóc cậu không được đẹp. Trời ạ, tóc tớ thì xấu cả đời luôn ấy! Tớ vật lộn để tìm được những từ ngữ có thể phá vỡ cái rào chắn mà trầm cảm và lo âu đã dựng lên xung quanh cậu.
Tất cả chúng ta đều trải qua những ngày nắng và những ngày mưa. Tất cả chúng ta đều đấu tranh với cảm xúc về bản thân mình, nhưng tớ biết rằng mặt dù cậu muốn cảm thấy tốt hơn, việc chống chọi với cuộc sống hằng ngày thường rất khó khăn cho cậu. Tớ biết cậu nhìn thế giới qua lăng kính của trầm cảm, nhưng đôi khi tớ vẫn vật lộn để hiểu xem cách mà não cậu hoạt động. Nhưng với bất kì thứ gì cậu phải trải qua, hãy nhớ rằng tớ sẽ luôn ở đây, với cậu, cho dù chuyện gì xảy ra đi chăng nữa. Tớ yêu cậu vì tất cả mọi điều làm nên con người cậu, tất cả mọi điều cậu nghĩ về con người cậu, tất cả mọi điều cậu có thể trở thành và tất cả mọi điều cậu sẽ trở thành. Chúng mình đã cùng trải qua nhiều chuyện rồi và chúng mình sẽ còn cùng nhau trải qua rất rất nhiều chuyện nữa. Tớ sẽ nhắc cho cậu rằng cậu tuyệt vời đến mức nào mỗi khi cậu cảm thấy không ổn. Tớ sẽ nói với cậu rằng cậu rất rất đáng yêu mỗi khi cậu cảm thấy bản thân thật khó ưa. Cậu là một người phụ nữ tuyệt vời. Cậu là một người phụ nữ tuyệt vời mắc chứng trầm cảm, và tình yêu của tớ dành cho cậu sẽ mãi không bao giờ thay đổi.
Mãi yêu,
Bạn thân nhất của cậu.
Dịch: Trần Vũ (Anh Trung Lê)
Hiệu đính: Dahlia Nguyen
Ảnh & viết tay: Khánh Linh
Nguồn: To My Best Friend Who Has Depression
Đôi khi, thật khó để trao đổi hết những suy nghĩ cảm xúc khi nói chuyện trực tiếp. Chúng mình hy vọng những bức thư ấm lòng dành cho bạn bè như thế này sẽ được viết và gửi nhiều hơn.
đây là tất cả những gì mình cần, cảm ơn bạn.
ThíchThích
(Xin giấu email)
Gửi những bạn đã, đang phải chịu đựng chứng trầm cảm.
Mình đã chịu đựng căn bệnh này được 4 năm rưỡi rồi, và mình mong chia sẻ của mình có thể giúp được các bạn, để đối phó với những gì mà người xung quanh vô tình hay cố ý làm nặng thêm tình trạng của các bạn.
( Mình đã uống thuốc 3 đợt, đi qua 5 bác sĩ, phối hợp và đời qua gần chục loại thuốc, có thuốc làm tâm trạng mình tệ hơn, có thuốc làm mình hưng phấn, những điểm chung là nó gây ảnh hưởng tới việc học hành, giao tiếp của mình rất nhiều. Sau 1 năm rưỡi nghỉ học, thi rớt nhiều môn, đầu óc cứ ngơ ngơ, giờ mình đã có thể tạm ổn để học lại, và mọi người nhật xét là mình lanh hơn, nói nhiều hơn trước.)
“Con chỉ bị bệnh lười chứ trầm cảm cái gì”
” Sướng thế này mà trầm cảm gì”
” Vứt hết mấy đồng thước đo và đi tập thể dục, lao động chân tay đi rồi sẽ bớt”
-> Gia đình, bạn bè ban đầu chẳng ai nghĩ mình bị trầm cảm. Có thể do họ chỉ nghĩ trầm cảm là buồn bã, yếu đuối. Có thể họ không ý thức được mức độ nghiêm trọng của nó. Cũng có thể nghe đến bệnh tâm thần, họ chỉ muốn chối bỏ rằng trong nhà có người bệnh! Mình đã đưa họ đọc những bài của Beautifulmind, nhưng thật sự rất khó kết quả.
=> Bạn mắc bệnh, không phải lỗi của ai cả, trầm cảm gây ra bằng những tích lũy stress dần dần, từ nhỏ đến lớn, trên cơ địa dễ trầm cảm, thế là nó phát bệnh. Đó không phải lỗi của bạn, và những người ngăn cản bạn tiếp cận thuốc, chữa trị mới là những người có lỗi!
“Nghỉ học ở nhà rồi sẽ đâm ra chán nản, sẽ khiến trầm cảm nặng hơn”
-> Họ vẫn chỉ nghĩ trầm cảm là buồn, không có ai để chia sẻ, là một yếu đuối, thất bại, cô đơn. Không. BNgay cả thầy đồ, mặc quần áo, thậm chí có những ngày bạn chỉ nằm dài và ngưng trệ mọi thứ. Mối thù. Nói một câu cũng thấy khó khăn. Gần như câm lặng. trống rỗng. Tê Tái. Việc đi học, đi làm, đối với mình, thật sự là một CỰC HÌNH
=> mình đã mất 1 năm rưỡi để nằm bẹp, làm những việc đơn giản trong nhà, như một người khuyết tật (khuyết tật tinh thaafn0, và diễn tiến bệnh dần dần lui. Nó thật sự chậm, rất chậm, đơn cử lúc đầu ngày mình có tới 5,6 hành động, lời nói ngớ ngẩn (Đem ổ khóa cửa nhà đi ra bấm cổng lớn hẻm, nhưng quay vào nhà thì không thấy ổ khóa đâu, đi tìm khắp nơi ), quên khóa xe, quên thẻ xe, hởi mẹ những câu đại loại như món đồ này đem về để làm gì (trong khi nó có ở nhà mình chục năm rồi ), ngủ 15 tiếng một ngày, không thể thức dậy buổi sáng, mệt mỏi nhừ cả người, rên rỉ thường xuyên.
Nhưng về sau, trí nhớ mình càng cải thiện dần (tri nhớ ngắn hạn ), 5-6 lần còn 2, 3 lần , sau đó cả tuần mình mới quên một chuyện, và hiện tại thì mình đã có thể nhớ lại số xe, địa chỉ cửa hàng, ngay trong 1 lần đọc, thay vì cả chục lần như trước. Mình từng là một học sinh giỏi, được ba mẹ và thầy cô quí, đạt giải thouwngr này nọ, học trường top, nên bạn có thể hiểu khi bị bệnh mình đã buồn khổ tới mức nào.
Nó thật nực cười, kiểu như bạn đang hoàn toàn lành lặn chân tay, đột nhiên một ngày bạn bị liệt nửa người, chỉ lết đi với 2 chi còn lại, nhưng mọi người vẫn bình thường. Bạn phải lê lết để bắt kịp bạn trước kia, và bắt kịa mọi người, nhưng đau đớn thay, mọi người ko thấy được bạn đang cố sức thế nào, họ bảo bạn giả vờ này, lười biếng này, không ý chí này…. Bạn thật sự muốn tát vào mặt bọn họ, bạn nói bạn bị bệnh, nhưng họ lắc đầu. Vết thương của bạn, không những họ không chấp nhận, họ còn đi qua, đi lại, day, ấn, sờ vào nó, làm bạn khổ sở thêm, đau đớn thêm ! CÓ những lúc mình thật sự muốn có một quả bom để làm nổ tung tất cả, để trả thù. Muốn đánh người, muốn tung hê…. Thật sự trần ai !
Nhưng đến một lúc, mình nghĩ những gì mà họ thông cảm, chẳng ý nghĩa gì với mình nữa cả. Chính vì thế, mình mặc kệ, mình làm những việc có thể làm, dù là nhỏ nhất. MÌnh vẽ, làm đồ handmade, nấu ăn, ngủ, mặc kệ những lời chửi và chỉ IM lặng (Im lặng là một cách hay trong tranh cãi, vì cãi phải có 2 chiều chứ, đúng ko?)
HÃy im lặng, mặc kẹ, sống ích kỉ. Cho tới khi bạn đứng lại được bình thường. BẠn sẽ gí vào mặt họ, nói họ rằng họ là lũ người vô nhân đạo, u mê, tệ hại đến thế nào !
Căm ơn đã đọc.
ThíchĐã thích bởi 4 người
Tớ đọc comment cửa bạn với tất cả xúc cảm trong im lặng. Tớ muốn ôm bạn vì tớ nhận ra tớ ko cô độc trong trạng thái bạn kể ra ở trên.
Tớ tìm thấy 1 phần của tớ trong những từ ngữ nhảy múa kia. Và cảm ơn bạn vì đã viết chúng ra để tớ thấy mình thật sự đc an ủi. Ngay lúc này. Ngay khi tớ ko muốn tiếp xúc vs bất kỳ điều gì kể cả vs chính mình.
ThíchThích
Giống mình – mình cũng đang uống thuốc, nhưng đôi khi la hét và bực bội trong người! cảm giác rất khó chịu! luôn có suy nghĩ là muốn chết đi! căm ghét tất cả mọi thứ!
ThíchThích
Bạn miêu tả tình trạng giống mình quá. Chẳng biết làm sao bây giờ nữa. Việc đi làm càng ngày càng trở nên khó khăn hơn… Muốn dừng mọi thứ lại kinh khủng
ThíchThích