Có thể cậu đã từng trải qua biết bao đêm trắng, trở mình trên chiếc giường và trong căn phòng tối om của mình, sợ hãi, lo lắng, nghĩ rằng liệu mình có thể thoát khỏi tình trạng này được không? Liệu mọi thứ có thể trở về như cũ được không? Cậu nhớ lại những khoảnh khắc vui khi mình còn “khoẻ”, những kỷ niệm đẹp trước đây vốn ít ỏi của mình, và tự đặt câu hỏi rằng “Tại sao lại là mình cơ chứ?”. Đi ra ngoài, cậu nhìn những người trên đường và ước gì mình được bình thường như họ. Cậu cố để vui vẻ nhưng không thể, mọi thứ như chậm đi và những giác quan của cậu không còn nhạy bén như trước. Cậu cố gắng thoát ra khỏi tâm trạng tồi tệ ấy nhưng càng vùng vẫy, cậu lại càng thấy bất lực.

By Takato Yamamoto
Có thể cậu đã biết về tình trạng của mình hoặc đang đi điều trị. Có thể cậu chỉ thấy rằng có gì đó không ổn xảy ra với mình và không hiểu tại sao mọi thứ lại trở nên như vậy. Tất cả những gì cậu cần ngay lúc này là sự hồi phục, một sự hồi phục nhanh chóng. Một phép màu. Cậu mong rằng mọi thứ sẽ tốt lên từng ngày. Có những giờ phút cậu cảm thấy khá hơn, vui hơn hẳn, nhưng ngay lúc ấy, cậu lại nghĩ rằng điều này sẽ chẳng kéo dài được lâu, vì chỉ một lúc sau là mọi thứ lại trở về như cũ. Cậu đã bị thuyết phục hoàn toàn bởi ý nghĩ rằng bản thân cậu sẽ chẳng bao giờ khoẻ lại. Cậu nghĩ mình sẽ bị như vậy cho đến suốt cuộc đời. Và cậu lại khóc. Cậu tự dằn vặt bản thân, rằng mình là kẻ yếu đuối và thất bại, rằng có mỗi việc trở nên khá hơn mà cậu cũng không làm nổi. Thế nhưng, không hẳn là như vậy, bởi vì:
Sự hồi phục có thể làm cậu cảm thấy như là mọi thứ đang tệ dần đi. Cậu sẽ thấy lo lắng, vã mồ hôi, và khóc. Bởi vì những gì đang diễn ra ư? Điều gì sẽ xảy ra khi cậu buông bỏ những gì đã từng là trung tâm cuộc sống của mình trong một thời gian dài? Những người bình thường khác họ làm thế nào? Điều này có ổn không? Hay là nó quá nhiều? Quá ít? Có thể cậu đã từng nghe thấy điều này trước đây; nhưng mọi thứ có thể trở nên tồi tệ hơn trước khi chúng tốt dần lên. Hồi phục sẽ làm cậu cảm thấy như mình đã chết đi sống lại ngàn vạn lần, và từng xăng-ti-mét trong cơ thể cậu sẽ gào lên rằng hãy dừng lại đi, hãy chịu thua, hãy buông tay. Nhưng xin đừng đầu hàng. Cuộc đời này đang chờ đợi cậu – ở ngoài vùng an toàn của mình. Và rồi chúng sẽ khá dần lên. Mọi thứ sẽ trở nên dễ dàng hơn. Rồi cậu sẽ không có đủ thời gian để lo lắng về những gì sẽ xảy ra tiếp theo, vào tuần sau, tháng sau hay năm sau. Mọi chuyện sẽ trở nên ổn hơn. Mình hứa với cậu. Nếu cậu tiếp tục đi, mọi thứ sẽ dễ dàng hơn.
Cơ thể chúng ta thật ra rất kỳ diệu, và cậu phải tin vào nó. Cậu mệt mỏi, căng thẳng và nhạy cảm trong suốt thời gian dài, tâm trạng của cậu lên xuống như đồ thị hình sin vậy. Thế nhưng, thật ra thì tình trạng của cậu vẫn sẽ đang tiến triển, dù chậm. Cơ thể sẽ biết cách làm quen, biết cách hồi phục nếu như chúng ta ngưng gồng lên và nghĩ quá nhiều về nó. Cậu cảm thấy không ổn, cảm thấy có gì sai với những triệu chứng cơ thể mình hay cảm xúc của mình? Đừng bận tâm nhiều quá. Mỗi lần bận tâm quá, cậu thử làm một việc nào đó khác xem, ví dụ như nhìn ra xung quanh và thở, đọc một cuốn sách, tiếp tục hẹn bạn bè đi ra ngoài, hoặc chỉ đơn giản là bật một bộ phim lên để xem. Dĩ nhiên, chắc chắn là rồi những ý nghĩ như là “Liệu mình sẽ thật sự khá hơn chứ”, “Không biết tẹo nữa mình có lại cảm thấy tệ hơn không” sẽ tràn ngập tâm trí cậu. Nhưng thay vì tin vào nó hay lo lắng thêm lần nữa, hãy để kệ nó chạy trong đầu cậu. Thầm cảm ơn tâm trí mình đã cảnh báo, và tin vào sự kỳ diệu của bản thân mình. Tâm lý và thần kinh con người rất thông minh, chúng sẽ biết cách để làm dịu hoá những nhạy cảm, những cảm xúc tiêu cực, nhưng chúng ta phải cho cơ thể mình thời gian.

Đồ thị cho thấy sự hồi phục và tiến triển của những người bị panic attack qua thời gian điều trị, bởi Tiến sĩ. Roger Baker
Cũng giống như vết thương đang đau nhức, hay cái chân bị trật khớp, cậu sẽ không chạy nhảy với nó, phải không? Hãy cứ nghỉ ngơi và nhẹ nhàng thôi. Tâm trí cũng vậy, càng căng lên, càng gồng lên thì chắc chắn chúng ta sẽ thua trước trận chiến không bao giờ thắng với chính mình. Đó là một nghịch lý. Chỉ khi nào cậu thả lỏng, chấp nhận rằng mình đang bị như vậy, và mọi suy nghĩ chỉ là suy nghĩ mà thôi, cậu không nhất thiết phải tin vào nó, không nhất thiết phải nghĩ rằng mọi chuyện sẽ tệ đi; thì sự bình phục rồi sẽ đến. Vì vậy nên, đừng bỏ cuộc bây giờ nhé.
Khánh Linh.
Làm ơn cho tớ thêm thông tin chú thích về đồ thị trong ảnh cuối bài.
Cảm ơn sự nâng đỡ mà bài viết đã mang tặng tớ lúc này. 🙂
ThíchThích
Bạn muốn hỏi thêm thông tin gì ạ : D Mình sẽ liên lạc với người viết bài để hỏi giúp bạn cho.
Cám ơn bạn nhiều vì đã dành thời gian đọc bài viết.
Mình chờ tin bạn,
Thương mến,
V.
ThíchĐã thích bởi 1 người
Reblogged this on Yên Thy and commented:
Nếu bây giờ, hoặc kể cả sau này, có người hỏi tôi rằng lúc ấy tôi đã làm thế nào để vượt qua, tôi vẫn sẽ không thể đưa ra một câu trả lời hoàn chỉnh. Điều duy nhất tôi có thể nói với họ là “Đừng bỏ cuộc” – cũng chính là điều duy nhất tôi đã có thể dựa vào trong quá trình tự-hồi-phục của mình ở thời điểm ấy.
Tôi đã từng không nhìn thấy một chút ánh sáng nào nơi cuối đường hầm. Tôi đã từng nghĩ mình sẽ không bao giờ cảm thấy khá hơn được.
Tôi cũng đã từng muốn đi chạy trốn thật xa. Đi đến nơi không còn những điều làm mình đau hoặc nhớ đến nỗi đau ấy nữa.
Tôi cũng đã từng ngu ngốc ước có chuyện gì đó xảy ra làm tôi mất đi những ký ức đau muốn chết đi sống lại ấy để tôi có thể bắt đầu lại từ đầu.
Nhưng tôi chưa bao giờ muốn từ bỏ hiện tại, tương lai và cuộc sống của mình. Tôi muốn tiếp tục sống thật tốt. Chỉ là trong những phút giây ấy, tôi không biết phải bắt đầu làm điều đó như thế nào.
Tôi đã không thể hứa với chính mình, và cũng sẽ không thể hứa với bất kỳ ai, rằng tôi hay bạn sẽ sớm cảm thấy tốt hơn. Nhưng một ngày nào đó, chỉ cần bạn không bỏ cuộc, điều đó sẽ đến. Chúng ta, những con người bản lĩnh, rồi sẽ vượt qua được! Dù bao lâu, cũng sẽ luôn cố gắng!
Vì mọi chuyện chắc chắn sẽ ổn thôi!
ThíchThích
Làm sao để biết được mình phải bắt đầu từ đâu hả bạn, hay chỉ cần không bỏ cuộc, tiếp tục cố gắng thì sẽ dần tìm ra?
ThíchThích
Ngã ở đâu thì đứng dậy ở đấy bạn ạ. Còn đứng dậy thế nào thì phải dần dần tìm và thử các cách thôi. Sẽ khó khăn và mù mịt nhưng bạn rồi sẽ ổn thôi. Never give up on yourself nhé!
ThíchThích
Reblogged this on dauthuyanh.
ThíchThích
Pingback: Sự hồi phục đến từ bên trong | thale2111
Cảm ơn tác giả.
ThíchThích
Pingback: Sự hồi phục đến từ bên trong – Wierd Boy
Người viết bài viết này à, mình muốn nói là cậu đã viết một bài tuyệt lắm và cậu cũng như v đó theo cảm nhận của mình. Nếu được cậu hãy viết thêm nhiều nha, mình tin sẽ nhiều người được an ủi nhờ cậu lắm
ThíchThích
Cảm ơn vì đã đọc đc bài viết của bạn khi đầu óc, tâm trí mình hiện đang chênh vênh mà ko có điểm dừng, ngay lúc này đây, ngay lúc mình bước sang tuổi 20 được 46p….
ThíchThích
Cảm ơn bài viết của bạn. Thời gian gần đây dường như mình trở nên nhạy cảm hơn bao giờ hết, những cơn hoảng loạn ghé thăm đến thường xuyên, những suy nghĩ tiêu cực như bị phóng đại gấp hàng ngàn lần. Nhiều lúc mình chỉ muốn từ bỏ thôi, mình ghét bản thân cứ vật vờ như thế, ghét việc mọi người xung quanh bị kéo xuống những suy nghĩ tiêu cực của mình. Mình đã nghĩ thế là tình trạng của mình đang tệ hơn bao giờ hết. Nhưng sau khi đọc bài của bạn thì có lẽ đó là một bước đệm quan trọng để mình có thể hồi phục và vượt qua. Quá trình ấy có thể tốn nhiều thời gian nhưng bây giờ mình đã có niềm tin hơn trước nhiều. Cảm ơn bạn rất nhiều! ❤
ThíchThích