Nói một chút về chuyện “trầm cảm không phải một món trang sức, nó không khiến bạn đẹp hơn hay hấp dẫn hơn” (Ren Hang) vậy.
Trầm cảm không phải là buồn, không phải là cô đơn, không phải là thất vọng hay mệt mỏi. Bạn biết bóng đè không, là khi bạn nằm cứng ngắc tay chân, ngộp thở, cảm giác bị đè bẹp, bị bóp cổ, bị cưỡng ép, não bạn gào lên “Tỉnh dậy, tỉnh dậy!”, và bạn bất lực như thể một linh hồn đã chết bị giam cầm trong cái xác của chính mình. Trầm cảm giống vậy đó.
Mình, thoạt nhìn, không giống người bị trầm cảm lắm. Như kiểu lúc bạn thức thì không ai biết là bạn ngủ thì sẽ bị bóng đè ấy.

Ảnh: Ren Hang Dưới đây là ghi chép của Ren Hang (renhang.org), do Gia Thư dịch. “08.01.2012 Thư gửi Mian Mian, Nó lại đến. Tôi không biết nó là gì. Tôi mong nó là bệnh trầm cảm. Bởi tôi sẽ sợ hãi hơn nếu nó là một thứ vô danh khác. Tôi uống thuốc mỗi ngày, mỗi ngày, nếu không muốn bị mất ngủ. […] Hôm nay là một ngày đẹp trời, chỉ là tôi không ngủ được. Ngoài trời có tuyết, có ánh nắng, không người đi đường nào bị thương. Tôi ra ngoài đi dạo, cây cầu không hề đổ sập. Người lạ trên cầu mỉm cười với tôi. Mọi thứ trông đều ổn. Kể cả bản thân tôi. Nhưng cớ sao tôi vẫn muốn gieo mình xuống từ cây cầu này.”
Nhìn mình mà bảo, trầm cảm, chắc dễ bị đánh giá là nhà giàu dẫm gai mùng tơi, sướng quá hoá rồ. Thật ra thì tới tận trước khi gặp bác sĩ, mình cũng không nghĩ là mình bệnh. Trầm cảm, lúc ấy, đối với mình, vẫn là thứ gì đó đẹp đẽ mô tả và đánh bóng cho những đứa trẻ mới lớn (như mình trong quá khứ), không có gì để làm ngoài ngồi cả nghĩ u buồn vơ vẩn cả ngày, và muốn cả thế gian này chú ý, rằng tôi buồn và đẹp lắm, đặc biệt như một bông tuyết không giống bất cứ bông tuyết nào khác trên đời.
Nhưng mà, bạn biết đấy, chả có gì là đẹp và đặc biệt cho trầm cảm cả.
Chả có gì là đẹp và đặc biệt, khi hàng tháng trời mình giam bản thân trong căn phòng 10 mét vuông. Khi tới cả việc tắm gội cũng là một thử thách ở chế độ địa ngục. Khi tóc mình bết lại, rụng từng nắm và rối thành từng nùi không thể gỡ được, vảy gầu bịt kín da đầu, gối vàng khè cáu bẩn, và cơ thể bốc mùi ẩm mốc khét lẹt của mồ hôi và khói thuốc tích luỹ. Khi mình đóng kín rèm và khoá trái cửa, từ chối tiếp xúc với cả ánh sáng và nước. Khi mình sống bằng trà, thuốc an thần và thuốc lá, không nhớ được lần cuối mình ăn, hay nói chuyện với người khác, là lúc nào. Khi chủ nhà phải đập cửa mấy ngày liền mà mình từ chối mở cửa phòng, và bà ấy phải nhắn tin hỏi rằng, mày có sao không, trả lời tao đi không thì tao phải gọi cảnh sát phá cửa đấy.
Khi đến cả việc ngồi dậy, rời khỏi giường, cũng làm mình tuyệt vọng.
Chẳng có gì là đẹp và đặc biệt, khi mình ngồi xổm trong góc bãi đậu xe của trường, giữa nhiệt độ gần 0, khóc và tự cào cấu bản thân, không thể nghĩ được xe mình đậu ở đâu, hoảng loạn gọi điện cầu cứu mà không hề nhận ra mình đang gọi vào chính số mình.
Hay là khi mình không thể giải thích được với nhiều người yêu cũ, và với mẹ mình, là không, mình không oán giận, không căm ghét, không né tránh họ. Mình không cố ý giận dữ, gào thét, tổn thương hay bỏ rơi họ. Mình không cố ý, không cố ý.
Hay là khi mình quay lại với một người mình yêu bằng cả tuổi trẻ, và phải bắt chước chính bản thân mình hồi xa xưa, vì không dám để cô ấy biết con người mình trong hiện tại, vì cô ấy trầm cảm còn nặng hơn mình. Và rồi cô ấy bảo là, mình không hiểu tình trạng của cô ấy, là cô ấy không xứng đáng được yêu, không thể trở thành một người yêu bình thường được. Thật ra thì, mình hiểu cả.

By Ralph Eugene Meatyard
Hay là khi mình đập hết đồ đạc trong phòng, và cố gắng đóng một cái móc lên trần nhà để treo cổ.
Hoặc là khi mình ngồi giữa trung tâm thương mại, nhìn thấy mọi hình ảnh và âm thanh xung quanh biến thành những bóng đen có hai lỗ mắt trắng bệch. Và mọi lỗ mắt đang nhìn vào mình, nguyền rủa mình, cười nhạo mình.
Và ngay ở hiện tại, khi viết những thứ này ra, giữa một quán cafe đầy người ở trung tâm quận 1, mình hút hết một gói thuốc, và nước đen đã dâng qua đầu mình. Một lát nữa mình có hẹn, và mình thấy may mắn đấy là hẹn xem phim. Vì trong rạp thì tối, và mình không cần đụng chạm, lắng nghe hay mở miệng với bất kỳ ai.
Vậy nên, đừng yêu cầu những người như mình là, hãy vui lên, hãy tích cực lên, hãy tìm việc để làm đi, hãy đừng nghĩ nữa. Ai cũng có bản năng sinh tồn, và ai cũng cố gắng vật lộn để sinh tồn, và những người như mình càng như thế. Cũng đừng vội vã kết luận rằng bản thân bạn bị trầm cảm, và cảm thấy căn bệnh này là một thứ cần ca ngợi, cần lãng mạn hóa hay tôn thờ. Vì chỉ khi ngã vào nó rồi, bạn mới biết, nó xấu xí và đáng sợ tới chừng nào.
Tác giả: Kea
Đúng vậy đó bạn,những cảm giác những cảm xúc, những hình ảnh đáng ghét đáng sợ co1trong bạn lúc đó và cah1 phản ứng của bạn cũng vậy nó hợp lý cho tình huống đó.Những người khác thấy vậy thường day: hãy vui lên, hãy tích cực lên, hãy tìm việc để làm đi, hãy đừng nghĩ nữa vì người ta không biết ràng phản ứng của bạn phù hợp với tính huống. Bạn phản ứng như vậy ttheo tôi là 1 hay những nguyên nhân trong nội tâm của bạn, thỉnh thoảng bạn có tự hỏi mình hành động với những cử chỉ vì mục tiêu gì? mục tiêu nào? mục tiêu từ đâu ra?…..v.v nếu tìm ra được những mục tiêu à tìm ra nhiều cách giải quyết, bạn se thấy nhiều cái khác đi và thú vị. Thân chào bạn: Huynh Phúc Sinh
ThíchThích
Reblogged this on spinholicspin and commented:
Đơn giản là đừng khuyên một kẻ như mình.
– Một khi đáp xuống mặt đất, cậu sẽ tìm thấy được con đường cho mình.
Một kẻ như tôi. Làm gì có con đường nào khác…
ThíchĐã thích bởi 2 người
Reblogged this on nhịp bước chân,.
ThíchThích
mình cũng từng trong khoảng thời gian này , không nhìu lắm , khoảng 1 đến 2 tuần, về sau thì đỡ hơn vì có công việc , việc học nên ko còn phải giam mình 1 góc riêng . Nhưng thật sự thì bây giờ điều đó vẫn ảnh hưởng , mình không còn tha thiết có một người bạn , một người để hiểu , mình thích ở trong phòng riêng hàng tiếng chỉ để nghe nhạc theo đọc sách, cái ảnh hưởng lớn nhất là mình không còn có thể nói chuyện hay bắt một câu chuyện nào với người khác được , cùng lắm khi gặp bạn bè chào hỏi vài câu căn bản rồi lại quanh đi chổ khác. mình chỉ nghĩ rằng điều mà chúng ta , nhưng người từng và đang trong hoàn cảnh này có thể do mình thấy bất an trong mọi vấn đề xung quanh , va chạm , tiếp xúc hay một cái gì đó thuộc về thực trạng đời thực mà phải tìm đến sự an toàn trong tâm trí .
Nhờ đó mà chính tâm trí mình làm chủ chính bản thân mình , nó có quyền cho mình thấy sự bất an , sợ sệt , ngại ngùng khi đối mặt 1 ai đó , hoặc dù biết rằng mình muốn chạy ra khỏi chổ này , tìm lại con đường mà mình từng vui vẽ hoạt bác , nhưng chính thể xác mình lại ù lỳ đến phát khiếp .
tệ nhất là khi trong tâm trí mình nãy những ý tưởng đột phá, nhưng rồi cuối cùng vẫn ngồi lại trong cái góc phòng chỉ có mình với cái dòng suy nghĩ , tưởng tượng trong tâm trí.
ThíchThích
Reblogged this on Đỗ Quỳnh Chi and commented:
To those who are suffering from MDD. It’s worth reading. Personal thoughts, but true. Visit BMVN to find out more.
ThíchThích
Reblogged this on My Stories.
ThíchThích